Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 143 - Nhị sư huynh lòng dạ hẹp hòi



Chương 143: Nhị sư huynh lòng dạ hẹp hòiNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTiêu Y không biết phải nói gì.Nhị sư huynh của mình thật là gian trá.Lúc bước bước đầu tiên thời điểm, đã tính sẵn bước thứ hai, thậm chứ bước thứ ba rồi."Ta phải nói cho Đại sư huynh biết chuyện này."Cuối cùng, Tiêu Y tức giận uy hiếp."Ha ha..."Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm vào nàng, cười rộ lên.Tiếng cười này làm Tiêu Y sợ mất mật.Lúc này, nàng mới nhớ lại lần trước mình uy hiếp Nhị sư huynh, làm tâm đắc của nàng tăng đến hai vạn chữ.Nhị sư huynh thà chết chứ không chịu khuất phục, sẽ không để cho người ta uy hiếp mình.Nàng vội cười làm lành: "Nhị sư huynh, ta đang nói đùa, huynh đừng coi là thật.""Không có việc gì, muội cứ việc nói cho Đại sư huynh."Lữ Thiếu Khanh nói: "Vừa nãy muội không nghe ta nói sao? Ta rất là độ lượng, chưa bao giờ so đo với người khác."Ta tin huynh mới là lạ.Tiêu Y cười ha hả: "Nói đùa thôi mà, Nhị sư huynh đừng coi là thật."Tiêu Y thấy Lữ Thiếu Khanh vẫn dùng ánh mắt khó chịu nhìn mình, vội vàng bày ra bản lĩnh mình học được từ sư phụ.Nói sang chuyện khác.Tiêu Y chỉ vào Thiên Cơ Bài, nói: "Nhị sư huynh, nói nội dung đó ra ngoài có sao không?"Lữ Thiếu Khanh hỏi lại: "Có thể có chuyện gì?""Đến lúc đó, chẳng phải là người trong thiên hạ ai cũng biết Đại sư huynh lĩnh ngộ kiếm ý tầng thứ ba?"Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ câu hỏi thiếu thông minh của Tiêu Y: "Muội bị ngốc à? Tối hôm đó có nhiều người như vậy, muội cho là có thể gạt được ai? Hơn nữa, dựa theo tính cách của Đại sư huynh, muội cho là có thể giấu được người khác? Muội nghĩ huynh ấy khiêm tốn như ta sao?"Được rồi, mình đã hỏi một vấn đề ngu xuẩn.Có người của Quy Nguyên Các ở đó, cho dù muốn giấu, cũng không giấu được.Nói không chừng bọn họ còn tuyên truyền ra ngoài, hi vọng có người đến phá hoại lần bế quan này của Kế Ngôn."Nhị sư huynh, vậy..."Bỗng nhiên, một tia sáng xẹt qua bầu trời, Thiều Thừa đã về.Ông dừng trước mặt hai người."Sư phụ!""Đại sư huynh đâu?"Thiều Thừa nói: "Hắn còn đang tham ngộ, có chưởng môn trông chừng."Đây là bảo bối của Lăng Tiêu Phái, không thể sơ suất.Thiều Thừa nhìn thoáng qua Lữ Thiếu Khanh: "Thiếu Khanh, con đi theo ta một chuyến."Lữ Thiếu Khanh không nhúc nhích, mà nói: "Muốn hỏi cái gì thì hỏi ở đây luôn đi. Tuy sư muội có phần ngu xuẩn, nhưng cũng không cần gạt nàng."Tiêu Y kháng nghị: "Ta không ngu."Thiều Thừa không kiên trì, trầm ngâm một lát, hỏi: "Lần đi bí cảnh này, gặp những chuyện gì?"Ánh mắt ông nhìn thẳng vào Lữ Thiếu Khanh, lộ vẻ quan tâm.Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: "Không có việc gì, yên tâm đi, con có thể giải quyết.""Giải quyết?"Ai hiểu con bằng cha.Tuy Thiều Thừa không phải phụ thân của Lữ Thiếu Khanh, nhưng ông làm sư phụ nhiều năm, là một trong hai người thân thiết với Lữ Thiếu Khanh nhất.Lữ Thiếu Khanh vừa nhích mông, ông lập tức biết Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì.Ông nói: "Lúc ở trên phi chu, mấy câu con hỏi chưởng môn, chỉ hỏi chơi vậy thôi?"Lữ Thiếu Khanh gật đầu: "Vâng, con hỏi chơi thôi mà. Quan tâm sự phát triển của môn phái, chẳng lẽ không được a? Thân là đệ tử thân truyền của Lăng Tiêu Phái, quan tâm sự phát triển của môn phái, không phải rất bình thường hay sao?""Hừ!" Thiều Thừa mắng: "Con nghĩ rằng ta không biết con là hạng người nào?""Đã đến mức diệt phái rồi, còn hỏi chơi nữa à?"Mắng xong, giọng ông điềm đạm lại, nói: "Nói đi, con gặp chuyện gì, nói cho vi sư biết. Con giải quyết không được, ta không tin ta giải quyết không được."Lữ Thiếu Khanh kinh ngạc: "Sư phụ, ai cho người tự tin mà người dám nói lời này? Thực lực của người thế nào, trong lòng của người còn không rõ sao? Ngay cả lão già Thương Chính Sơ kia người cũng đánh không lại."Thiều Thừa lại mắng: "Vô liêm sỉ, có ai lại nói sư phụ mình như vậy?"Thiều Thừa giận đến đau gan, tiểu tử này, đúng là không thể bình tĩnh mà nói chuyện với hắn được.Không mắng mấy câu, trong lòng không được thoải mái.Tiêu Y làm phản đồ, giơ tay nói: "Sư phụ, ta biết, Nhị sư huynh trêu chọc một tên Nguyên Anh, sợ bị người ta tìm tới cửa."Lữ Thiếu Khanh chọc vào đầu Tiêu Y: "Muội im lặng không nói chuyện, không ai nói muội câm.""Nguyên Anh? Ai?""Một lão già tên là Tử Điện Thượng Nhân.""Tử Điện Thượng Nhân Tân Nguyên Khôi?" Thiều Thừa kinh ngạc: "Sao con lại chọc vào lão ta?""Sư phụ quen lão à?"Thiều Thừa nói: "Trước kia từng gặp, lão ta bước vào Nguyên Anh trước ta rất nhiều.""Sư phụ, người có thể giết lão ta không?"Lữ Thiếu Khanh mong đợi hỏi...Thiều Thừa mắng: "Nào có dễ dàng như vậy. Ngươi thật sự cho rằng Nguyên Anh dễ giết như vậy sao?"Tiêu Y gật đầu lia lịa: "Nhị sư huynh, chính huynh đã nói Nguyên Anh không dễ giết mà."Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: "Nguyên Anh không dễ giết, đó là bởi vì không có thực lực. Haiz!"Sau đó lắc lắc đầu, vẻ mặt thất vọng.Thiều Thừa muốn đánh người: "Tiểu tử ngươi đang chê cười thực lực của ta không đủ sao? Ngươi có tin ta lập tức đánh ngươi một trận ở trước mặt sư muội ngươi hay không?"Không có cách nào, ở trước mặt hai đồ đệ, Thiều Thừa đúng là có chút không tự tin.Thực lực của hai đồ đệ đều rất mạnh, không nói đến đối thủ cùng cảnh giới, cho dù là đối thủ càng cường đại bọn họ cũng không sợ.Nghe được Thiều Thừa muốn đánh Lữ Thiếu Khanh, hô hấp của Tiêu Y trở nên dồn dập, không hiểu sao lại có chút chờ mong.Nhị sư huynh quá kiêu ngạo, không có mấy người có thể trị được hắn, nếu có thể nhìn thấy sư phụ đánh hắn, nhất định là rất đã nghiền.Lữ Thiếu Khanh chú ý tới hô hấp của Tiêu Y, sắc mặt nhất thời âm trầm, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Tiêu Y: "Có phải muội rất muốn nhìn đúng không?"Tuy rằng trong lòng nghĩ, nhưng bề ngoài nào dám nói.Tiêu Y vội vàng lắc đầu: "Không có, Nhị sư huynh, huynh đừng hiểu lầm."Lữ Thiếu Khanh hừ một tiếng, mới hỏi Thiều Thừa: "Sư phụ, người có bao nhiêu hiểu biết về Tử Điện Thượng Nhân này?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận