Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 818 - Còn gọi bậy nữa, ta không nuông chiều ngươi nữa đâu



Chương 818: Còn gọi bậy nữa, ta không nuông chiều ngươi nữa đâuNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmCâu Tô sinh lòng thoái ý.Cung Tử Sương hít sâu, miễn cưỡng đè nén lửa giận trong lòng mình.Răng ngà của nàng ta sắp bị nghiến nát: “Thả Xiêm trưởng lão ra.”“Không thả!” Câu trả lời như đinh đóng cột khiến nàng ta cảm thấy lửa giận trong cơ thể đang thiêu đốt linh hồn của nàng ta, khiến nàng ta hận đến phát cuồng, muốn giết người.“Ngươi thật sự muốn trở thành kẻ địch của Cung gia chúng ta sao?” Cung Tử Sương chỉ có thể đem gia tộc của mình ra, định dùng gia tộc để uy hiếp Lữ Thiếu Khanh.Đáng tiếc, nàng ta đang gặp phải Lữ Thiếu Khanh. Lữ Thiếu Khanh không giết bọn hắn, không muốn trở mặt hoàn toàn không có nghĩa là hắn sẽ sợ.Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: “Ngươi ngoài đem Cung gia ra uy hiếp ta ra còn cách nào khác nữa không?”Sau khi nói xong hắn lại tát mạnh một cái lên mặt Cung Xiêm.Cung Xiêm đột nhiên bị tát một cái liền kêu thảm một tiếng theo bản năng.Cung Tử Sương không kìm được nữa.Nàng ta thở phì một cái, yếu hầu nàng ta hộc ra một ngụm máu tươi: “Ngươi...”“Đừng uy hiếp ta, ngươi uy hiếp ta, ta cũng tát hắn.”Mắng ngươi cũng không được, uy hiếp ngươi cũng không được, rốt cuộc ngươi muốn làm gì.Khóe miệng Cung Tử Sương chảy máu tươi, nàng ta tức đến mức nội thương.Lần đầu tiên gặp phải tên như vậy, nàng ta không biết phải giao thiệp như thế nào.“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới bằng lòng thả Xiêm trưởng lão?”Cung Tử Sương không còn cách nào khác, Cung Xiêm do nàng ta xui tới, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nàng ta không trốn khỏi trách nhiệm.Nếu là những người khác, chết thì chết thôi, nhưng Cung Xiêm thì khác.Ông ta chẳng những là trưởng lão Cung gia mà còn là Nguyên Anh kỳ của Cung gia.Chết rồi, sẽ là đả kích rất lớn đối với Cung gia.Lữ Thiếu Khanh cười, ánh mắt của hắn rơi lên người Câu Tô.Câu Tô phát hiện ra ánh mắt không thiện ý của Lữ Thiếu Khanh thì trong lòng sợ hãi.Câu Tô ngoài mạnh trong yếu, quát Lữ Thiếu Khanh: “Nếu ngươi thức thời thì mau thả người, bằng không...”“Chát!” Lữ Thiếu Khanh lại tát Cung Xiêm một cái, nói với Lữ Thiếu Khanh: “Nhìn đi, cái tát này tính cho hắn.”Tên này, vẫn đáng hận như vậy.“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”Cung Tử Sương sắp sụp đổ rồi.Gặp phải loại người như Lữ Thiếu Khanh, nàng ta chỉ có thể thầm than mình không may thôi.Trong lòng nàng ta hối hận, sớm biết vậy đã không xui khiến Cung Xiêm đến gây sự với Lữ Thiếu Khanh rồi.Lữ Thiếu Khanh vẫn duy trì nụ cười khiến Cung Tử Sương và Câu Tô thấy ghét, nói với Cung Tử Sương: “Ngươi biết yêu một người là như thế nào không?”Cung Tử Sương ngẩn cả người, Câu Tô cũng ngẩn cả người.Tên này muốn làm gì?Hắn muốn thổ lộ à?Đang ở trong tình huống gì chứ?Lữ Thiếu Khanh không để ý đến sự nghi hoặc của Cung Tử Sương, tiếp tục nói: “Yêu một người chính dám ăn cả phân của hắn.”“Cho nên...” Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Câu Tô dọa cho Câu Tô tê cả da đầu, nói vậy là định bắt hắn ta ăn phân sao?Nhưng Lữ Thiếu Khanh không có thú vui ghê tởm như vậy, hắn chỉ nói: “Bắt hắn làm con tin của ta, thay thế trưởng lão của ngươi.”May là không bắt ăn phân.Trong lòng Câu Tô thầm thở phào nhưng da đầu vẫn run lên.Có đánh chết hắn ta cũng không muốn làm con tin của Lữ Thiếu Khanh.Hắn ta cự tuyệt theo bản năng: “Nằm mơ, ngươi, nghĩ cũng đừng nghĩ!”Cung Tử Sương lại không chút nghĩ ngợi, trực tiếp mở miệng: “Để ta, ngươi thả Xiêm trưởng lão ra, ta làm con tin của ngươi.”“Không được.” Lữ Thiếu Khanh nhìn Câu Tô, dáng vẻ hứng thú của hắn khiến trong lòng Câu Tô sợ hãi: “Ta chỉ cần hắn.”“Tiểu tử, không phải ngươi thích nàng ta sao? Nỗ lực vì nàng ta một chút đi, yên tâm, ta sẽ không giết ngươi. Chỉ cần hắn làm con tin, ta lập tức thả trưởng lão của ngươi.”Cung Tử Sương không kìm được nhìn về phía Câu Tô.Trong lòng Câu Tô trăm nghìn lần không tình nguyện.Loại người là địch không phải bạn như Lữ Thiếu Khanh, tâm tư khó dò, là kẻ cuồng bạo lực động tí là đánh người.Lời của hắn, Câu Tô không tin một chữ nào.Không giết hắn ta?Đánh chết hắn ta cũng không tin.Cuối cùng Câu Tô vẫn không đồng ý, hắn ta nói với Cung Tử Sương: “Tử Sương muội muội, muội đừng mắc mưu của hắn, hắn không có ý tốt đâu.”Trong lòng Cung Tử Sương có vài phần thất vọng.Mặc dù biết để Câu Tô làm con tin không thực tế, cũng không thể gây rắc rối cho Câu Tô, Câu Tô từ chối cũng không hề có bất kỳ vấn đề gì, nhưng, trong lòng vẫn thất vọng.Bên này Lữ Thiếu Khanh vẫn tiếp tục hét lên: “Nhìn đi, hắn không thích ngươi, mau lau cho sạch mắt, đừng để bị hắn lừa.”“Khốn kiếp.” Câu Tô rống lên giận dữ: “Ngươi quá đáng rồi đấy, có dám đổi điều kiện khác không?”“Được...” Lữ Thiếu Khanh rất biết nghe lời: “Ngươi tự chặt một tay, ta sẽ thả hắn...”Móa nó.Trong lòng Câu Tô bùng nổ.Tự chặt một tay, vậy chẳng bằng ta làm con tin của ngươi cho rồi.Câu Tô phẫn hận không thôi, oán hận nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.Cho dù con tin trong tay Lữ Thiếu Khanh là cha hắn ta, hắn ta cũng không dám để mình rơi vào tay Lữ Thiếu Khanh.Hắn ta nói với Cung Tử Sương: “Tử Sương muội muội, chúng ta không nên trúng quỷ kế của hắn. Tên này không có ý tốt đâu.”Lữ Thiếu Khanh nổi giận, thậm chí ấm ức kêu lên: “Cái gì? Ngươi nói ta không có ý tốt? Ngươi thì biết cái quái gì? Ta là người tốt, ngươi bớt hàm oan cho ta đi.”Người tốt?Cho dù là Cung Tử Sương, Câu Tô hay Miêu Á vừa đến đầy đều trầm mặc.Ngươi giống người tốt ở chỗ nào?Những chuyện ngươi làm không giống chuyện người tốt sẽ làm.“Sao?” Lữ Thiếu Khanh khó chịu, chỉ vào Cung Tử Sương nói: “Ngươi nói đi, ta có phải người tốt không?”Cung Tử Sương rất hận, ngươi có gan thì thả con tin ra rồi hẵng nói.Đem Xiêm trưởng lão ra uy hiếp mà không thấy ngại à?Cung Tử Sương nghiến răng, ngậm chặt miệng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận