Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1946

Chương 1946Chương 1946
Nhóm dịch: Thiên Tuyết Doanh Thất Thất cùng Ma Nhiên thấy kinh hãi.
Ngay vào lúc hai người đang căng thẳng trương lo lắng không thôi bên cạnh bông nhiên truyền đến giọng nói của Lữ Thiếu Khanh.
0IVOiip]””
Tốt?
Doanh Thất Thất cùng Ma Nhiên nhìn thấy dáng vẻ cao hứng bừng bừng của Lữ Thiếu Khanh, hận không thể tiến lên thu thập Lữ Thiếu Khanh. Rốt cuộc là bên nào vậy? Người bên mình bị thương còn lớn tiếng kêu tốt?
“Hắn muốn làm gì?” Doanh Thất Thất tức giận đến muốn đánh người.
Vô số ánh mắt hằm hằm nhìn Lữ Thiếu Khanh, hắn nói với Kế Ngôn: “Ra tay đi!”
Kế Ngôn mở to mắt: “Muốn giết bọn chúng sao?”
Mặc dù có bốn con quái vật Luyện Hư kỳ, thậm chí còn có một Dã Thương cảnh giới tầng chin. Nhưng dù sao bọn chúng cũng đã đại chiến với Liễu Xích, Hung Trừ vài ngày, trạng thái k còn như xưa. Đánh lui Liễu Xích cùng Hung Trừ, bọn chúng cũng tổn thất không nhẹ.
Kế Ngôn có tự tin có thể một mình diệt sát bọn chúng.
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, thấp giọng phân phó Kế Ngôn: “Huynh đi đối phó con sói hoang kia, khi giết chết nó nhân cơ hội giả vờ bị thương.”
Kế Ngôn nhíu mày: “Vì sao?” Bắt hắn ta giả bộ không địch lại, Kế Ngôn ít nhiều có chút không tình nguyện. “Ta có thể giết tất cả bọn chúng.”
“Ta biết là huynh ngầu, được chưa?” Lữ Thiếu Khanh trừng Kế Ngôn một chút: “Bảo huynh làm thì huynh cứ làm đi, dông dài cái gì?”
“Đừng nói nhảm, nhanh đi!” Kế Ngôn thản nhiên nói: “Xem thử đã.”
Kế Ngôn một bước phóng ra, đi tới trước mặt Liều Xích và Hung Trừ, một vòng kiếm quang sáng lên, chặn bốn con quái vật muốn đánh chó rơi xuống nước. Nhìn thấy chỉ có một mình Kế Ngôn, Dã Thương cầm đầu bốn con quái vật ánh mắt đỏ ngầu lóe lên tia phân nộ. “GừI"
Bốn con quái vật gầm thét với Kế Ngôn, sau đó cùng nhau tiến lên.
Thân là quái vật, bọn chúng không biết gì là lễ nghĩa liêm sỉ, chỉ biết phục tùng mệnh lệnh.
Bọn chúng nhận được mệnh lệnh là xóa sổ tất cả mọi người ở đây. Kế Ngôn dám một mình đến đầy chặn đường bọn chúng, bọn chúng không ngại xé Kế Ngôn thành mảnh nhỏ. Doanh Thất Thất ở xa nhíu mày: “Một mình?”
Trong lòng càng thêm bất mãn với Lữ Thiếu Khanh.
Lúc này còn không xuất thủ, hắn muốn làm gì?
Ma Nhiên lo lắng nói: “Một mình, có thể được sao?”
Vừa dứt lời, Kế Ngôn một kiếm đâm ra, nhẹ nhàng một kiếm, nhìn giống như ai cũng có thể né tránh. Nhưng mà, thân là quái vật mạnh nhất, yêu thú Dã Thương cũng kêu thảm một tiếng.
Ngực nó máu me đầm đìa, bị Kế Ngôn thọc một kiếm vào vị trí trái tim.
May bầy giờ nó là một con quái vật, đầm vào tim cũng không thể đâm chết, nhưng như vậy cũng đủ làm cho nó đau đớn không thôi.
“Gừt"
Dã Thương nổi giận gầm lên một tiếng, hai mắt tràn ngập lửa giận.
Nó giơ vuốt sói lên hung hăng vồ xuống Kế Ngôn, ba con quái vật bên cạnh cũng đánh tới từ những hướng khác nhau.
Vuốt sói xé rách không khí, không gian nơi này vô cùng kiên cố nhưng vẫn mơ hồ nhìn thấy được vết rách. Chúng gào thét lao đến, nhanh như thiểm điện, tựa như Thái Sơn áp đỉnh.
Cảm giác áp bách mạnh mẽ cho dù là Doanh Thất Thất và Ma Nhiên cách thật xa cũng sắc mặt trắng bệch.
Dưới loại thế công này, những Hóa Thần kỳ như các nàng có thể hôi phi diệt yến trong nháy mắt. Kế Ngôn có thể chống đỡ được dưới loại công kích này sao?
“Kengl”
Vô Khâu kiếm chấn động, tiếng kiếm reo vang, tựa như long ngầm.
Kiếm quang phóng lên tận trời, kiếm ý hóa thành một con thần long màu trắng bạc khí thế ngút trời bay thằng lên tầng mây.
“Âm ầm!”
Một tiếng vang thật lớn, vuốt sói của Dã Thương vỡ nát. Quang mang thần long bắn ra bốn phía, xua tan hắc ám, xu thế không giảm, bay thẳng về phía Dã Thương.
Con quái vật Dã Thương này không thể nào ngờ rằng Kế Ngôn lại đáng sợ như vậy. Không kịp trốn tránh, hung hăng đụng trúng.
Xa xa nhìn lại, như là thần long một ngụm đã thôn phệ quái vật Dã Thương này. Giữa tiếng kêu gào thê thảm, thân hình khổng lồ của Dã Thương chia năm xẻ bảy. Doanh Thất Thất cùng Ma Nhiên xa xa nhìn thấy mắt trợn tròn.
Biết Kế Ngôn rất mạnh, nhưng không ngờ Kế Ngôn cường đại như thế.
Chỉ hai hiệp là đã có thể đánh giết Dã Thương?
Tiêu Y thì biết vì sao, nàng giải thích nói: “Con sói hoang kia đánh lâu như vậy, đã sớm không có nhiều khí lực, bị Đại sư huynh một kiếm miều sát không phải là chuyện rất bình thường sao?”
“Ba con quái vật còn lại cũng không phải đối thủ của huynh ấy."
Nhưng mà Tiêu Y còn chưa nói xong mấy câu kiêu ngạo thì Kế Ngôn xa xa bị trúng công kích của ba con quái vật, cũng miệng phun máu tươi như Liễu Xích, Hung Trừ. Doanh Thất Thất cùng Ma Nhiên kinh hãi, giọng Lữ Thiếu Khanh kịp thời truyền đến: “Móa, đánh không lại, mau chạy đi!”
Lữ Thiếu Khanh vội vàng chạy ra sau, vừa chạy vừa hô to: “Tiền bối, mau đóng cửa lại!” “Gừ!I”
Ba con quái vật gầm lên giận dữ, vô số quái vật màu đen từ lỗ hổng điên cuồng tràn vào. Bức tường ánh sáng màu trắng lui rồi lại lui nhưng quái vật vẫn luôn chiếm cứ lỗ hổng, bức tường ánh sáng màu trắng căn bản không thể nào đóng lại.
Sương mù màu đen thuận lỗ hổng cuốn tới như cuồng phong, không ngừng ăn mòn. Khí tức Bạch Thước không ngừng hạ xuống, rất nhanh nơi bị ăn mòn của Trấn Yêu tháp đã gần bảy thành.
“Liều mạng đi!” Lữ Thiếu Khanh thấy thế, lúc này hét lớn: “Việc liên quan đến sinh tử tồn vong, mọi người dốc toàn bộ thực lực đi.”
“Mọi người đừng lười biếng nữa.”
Lời của Lữ Thiếu Khanh khiến đám người tức đến muốn phun máu.
Sao không làm từ sớm đi? Hung Trừ hét lớn: “Đáng chết, tiểu tử, ngươi đùa à?”
“Đùa cái cọng lông, có ta ở đầy, các ngươi sợ cái gì!”
Lữ Thiếu Khanh câm Mặc Quân kiếm trong tay, đằng đằng sát khí phóng tới ba con quái vật Luyện Hư kỳ. “Tiần bối, đợi lát nữa ta làm thịt bọn chúng, người lập tức đóng cửa nhé.”
Doanh Thất Thất bên này đầy bụng oán khí: “Hiện tại mới muốn liều mạng, muộn rồi!” “Ai, lão tổ tin nhầm hắn. Quả nhiên, nhân loại đầu là những kẻ không đáng tin.” Nhân loại đáng ghét.
Tiêu Y không vui, chống nạnh, nói: “Này này, ta cũng là nhân loại, ai nói chúng ta không đáng tin cậy chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận