Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2222: Chương 2222

Chương 2222: Chương 2222Chương 2222: Chương 2222
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Không khí trầm mặc, trong trầm mặc mang theo phức tạp.
Thân ánh mờ ảo kia nhìn Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt trở nên phức tạp.
Trong tĩnh lặng, nàng ta thả ra sức mạnh, trên thực tế nàng ta cũng không vận dụng sức mạnh gì.
“Ha ha.”
Thật lâu sau, cuối cùng Lữ Thiếu Khanh cũng chậm rãi thở ra một hơi, cười đắc ý, ngẩng đầu nhìn cái bóng mờ kia: “Thế nào?” “Chiêu thức giống nhau, không có tác dụng với ta.” Lữ Thiếu Khanh nghiến răng, hung ác nói: “Ta sẽ không tiếp tục làm một miếng bánh mềm trước mặt ngươi nữa, nếu không họ ta sẽ phải viết ngược lại.”
Thân ảnh mông lung nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, bỗng nhiên cười lên một tiếng, ánh sáng xung quanh vì vậy mà trở nên xán lạn.
“Bây giờ ngươi đang quỳ trước mặt ta như một tù nhân.” Bịch! Không nói gì, Lữ Thiếu Khanh chủ động ngã nhào xuống đất.
Nhìn Lữ Thiếu Khanh không chút do dự ngã nhào xuống đất, thân ảnh mông lung im lặng, lại lần nữa trầm mặc. Lần này là trầm mặc vì sự vô sỉ của Lữ Thiếu Khanh.
Nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh nằm sấp dưới mặt đất, thân ảnh mờ ảo liền biến mất, chỉ để lại một câu thần niệm: “Một tháng tám mươi viên linh thạch, không thể ít hơn, nếu không, cút!”
Một tháng bớt được hai mươi vạn viên linh thạch, một năm bớt được hai trăm bốn mươi vạn viên (2.400.000), mười năm bớt được hai ngàn bốn trăm vạn (240.000.000)
Chân muỗi nhỏ cũng là thịt. Lữ Thiếu Khanh nghe vậy thì vui lắm, xoay người năm luôn xuống đất, sắc mặt dễ coi hơn nhiều.
Tiểu đệ ma quỷ đã thành đại lão ma quỷ rồi, muốn được như trước kia là rất khó. Nhưng ít cũng có thể khiến cho nàng ta nhượng bộ một chút, cũng coi như có được thắng lợi nhỏ. Lữ Thiếu Khanh nằm một lúc lâu mới đứng dậy, nhìn chằm chằm vào quan tài, thăm dò thật lâu mới lầm bẩm: “Không tử tế.”
Sau đó, hắn lẫy ra hai trăm triệu viên linh thạch đau lòng ném vào trong lò hương.
Lữ Thiếu Khanh nhìn linh thạch trắng bóng biến mất mà đau lòng đến rơi lệ.
Đại lão thật không tâm thường mà, chờ ta trở thành đại lão rồi nhất định phải lấy lại danh dự.
Nãi nãi cái chân. Nôn hết ba lít máu mới đổi được một chút nhượng bộ như thế, xem chừng thời gian sau này sẽ càng khó khăn hơn rồi.
Lữ Thiếu Khanh cắn răng ném viên linh thạch cuối cùng vào trong lư hương, thầm quyết định: “Đầu là linh thạch cả đấy, không thể lãng phí được, phải nhanh chóng tu luyện.”
Hai trăm triệu viên linh thạch ném xuống, linh khí xung quanh bắt đầu nồng đậm lên. Lữ Thiếu Khanh chạy vào trong góc, cực kỳ muốn cách xa lão đại quỷ kia một chút. Lữ Thiếu Khanh xoa xoa cằm, nhìn chằm chằm quan tài, suy nghĩ một phen.
Cuối cùng, hắn bày ra mấy trận pháp xung quanh, sau đó tiến vào tu luyện trong sương trắng nồng đậm.
Thời gian trôi đi từng năm, thoáng cái đã qua mười năm. Thân hình trong quan tài chậm rãi xuất hiện nhìn chằm chằm vào một góc.
Lữ Thiếu Khanh đột nhiên cười một tiếng.
“Tiểu tử có ý tứ đấy, coi như không tệ, không đến mức ra tay với ta.”
Đối mặt với cưỡng chế của nàng ta, Lữ Thiếu Khanh không trực tiếp ra tay với nàng ta mà lựa chọn cứng rắn đối đầu với sức mạnh của nàng ta.
Từ đầu đến cuối hắn đầu không ra tay với nàng ta, không vượt quá giới hạn. Phần phẩm cách này khiến cho nàng ta rất hài lòng. Đây là một trong những nguyên nhân mà nàng ta lùi một bước.
Đương nhiên, nguyên nhân càng lướn hơn là.
“Nếu không phải vì ta không thể khống chế được nhiều, nhất định ta sẽ phải dạy dỗ cho ngươi phải thật ngoan ngon.”
“Hừ!”
“Ma quỷ?”
“Con rùa?”
“Tiểu đệ?”
Tức giận bất bình, ánh mắt nàng ta trở nên sắc bén hơn, nhìn sang Lữ Thiếu Khanh trong góc hẻo lánh.
Mặc dù có trận pháp che lấp, nhưng cũng không che được ánh mắt của nàng ta.
Xuyên qua màn sương trắng nồng đậm, sau đó nàng ta nhìn thấy một tấm bảng hiệu. Ai nhìn lén, kẻ đó là Vương Bát Đản!
“Hỗn đản!” Thân hình trong quan tải run lên nhè nhẹ, rất có xúc động muốn xông lên bắt lấy Lữ Thiếu Khanh rồi hung hăng dạy dõ.
“Đáng chết, ngươi chờ đó cho ta.”
Nàng ta thở phì phì, cuối cùng vẫn biến mất, để lại oán khí ngập trời. Lại qua hơn bốn mươi năm, khí tức của Lữ Thiếu Khanh đột nhiên chấn động, đột phá được một cảnh giới nhỏ. Trăm năm thời gian đã trôi qua hơn một nửa, thân ảnh bên trong quan tài lại lẳng lặng hiện lên, nàng ta nhìn sang góc hẻo lánh trong màn sương trắng, không cần nhìn thấy cũng có thể cảm nhận được trạng thái của Lữ Thiếu Khanh.
Khí tức của Lữ Thiếu Khanh như rồng, nóng bỏng như thái dương.
Hiện tại Lữ Thiếu Khanh tựa như mặt trời giữa trưa, đã đạt tới thời khắc cường thịnh nhất.
Nhưng mài
Nàng ta đứng bần ngoài nhíu mày, cũng thấp giọng lầm bẩm: “Thịnh cực tất suy, chuyện này cũng không phải tốt đẹp gì.”
Mặt trời rực rỡ nhất vào giữa buổi trưa, qua thời gian ấy sẽ di chuyển sang hướng tây, cuối cùng lặn mất.
Quả nhiên, mới mấy năm trôi qua, khí tức của Lữ Thiếu Khanh đã bắt đầu suy yếu. Hơi thở của Lữ Thiếu Khanh khi thì gấp rút, khi thì chậm chạp.
Hắn đã qua thời khắc cường thịnh rồi.
Nhìn thời gian dần dần trôi qua, nàng ta lại thấp giọng hỏi: “Còn không chịu dừng?” “Tiểu tử hỗn đản, thật sự định tu luyện luôn một lèo vì linh thạch sao?”
“Ngươi không được!”
Lữ Thiếu Khanh thường xuyên tu luyện trước mặt nàng ta, nàng ta hiểu rõ phong cách tu luyện của hắn như lòng bàn tay. Lữ Thiếu Khanh có thiên phú, cũng biết rèn luyện tâm cảnh. Nhưng thiên tính của hắn ta hoạt bát, không thích tu luyện thời gian dài, cho nên thời gian hắn bế quan nhiều nhất cũng chỉ hai mươi năm. Một khi qua thời gian này, hắn sẽ dừng bế quan tự cho phép mình nghỉ ngơi.
Đây là do tính cách của hắn, cũng là phương thức tu luyện thích hợp với hắn nhất.
Tu luyện một khoảng thời gian hắn sẽ dùng một khoảng thời gian để tôi luyện tâm cảnh, để cho tâm cảnh đuổi kịp thực lực.
Sau thời gian dài, Lữ Thiếu Khanh đã hình thành thói quen tu luyện thế này.
Với hắn, hình thức này cũng rất có lợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận