Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 248 - Khỏe lắm, khỏe vô cùng, không đau chút nào.



Chương 248: Khỏe lắm, khỏe vô cùng, không đau chút nào.Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmHạ Ngữ lại nhịn không được hỏi: "Kế Ngôn sư huynh, chẳng lẽ vết thương này đúng là do Lữ sư đệ để lại?"Trên mặt Kế Ngôn hiện lên một chút bực mình, thái độ vẫn như cũ, chết cũng không chịu thừa nhận: "Không phải, hắn mà muốn làm ta bị thương à, còn kém xa lắm."Tiêu Y lắm mồm: "Đại sư huynh, huynh đừng có giả vờ nữa.""Tất cả chúng ta ai chả biết Nhị sư huynh gian trá cỡ nào, huynh bất cẩn bị huynh ấy chơi xấu cũng bình thường thôi."Nhị sư huynh là ai chứ, bị huynh ấy chơi xấu, chuyện thường ở huyện.Không bị Nhị sư huynh chơi xấu, mới không bình thường.Có điều thật không ngờ, Đại sư huynh vậy mà cũng bị Nhị sư huynh chơi xấu.Đúng là một tin tức động trời.Đáng tiếc, ta không thể nhìn tận mắt, tiếc quá, tiếc quá.Kế Ngôn im lặng, cuối cùng nhìn thoáng qua Tiêu Y.Hình như Tiêu Y đang hưng phấn hết sức, hai mắt phát sáng.Tâm tính như này không được, phải rèn luyện thêm nhiều nữa mới được.Kế Ngôn lại phủ nhận: "Đừng đoán nữa, đệ ấy không giở trò được với ta."Lúc này, đằng xa vang vọng giọng nói của Lữ Thiếu Khanh: "Mẹ kiếp, đau chết mất.""A a…""Cái thứ kiếm ý chó chết, đau chết mất..."Tiếp theo, họ nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh hấp tấp, nằm úp sấp trên phi kiếm bay về.Đây là lần đầu tiên Tiêu Y nhìn thấy cảnh Nhị sư huynh Ngự Kiếm Phi Hành, hắn nằm úp sấp trên phi kiếm, xem phi kiếm như giường.Người còn chưa tới, tiếng gầm thét đã tới trước: "Đồ khốn, sớm muộn gì ta cũng bán quần lót của huynh…"Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh hung dữ, gương mặt vặn vẹo.Gào thét đau đớn không ngừng.Kế Ngôn thấy Lữ Thiếu Khanh xông tới, khóe miệng nhịn không được nhếch lên.Có điều hắn ta vừa nhếch miệng lên như vậy, trong mắt lập tức hiện lên một tia thống khổ.Lữ Thiếu Khanh vọt tới trước mặt Kế Ngôn, hung tợn nhìn chằm chằm vào Kế Ngôn, giống như một con yêu thú đang nổi trận lôi đình.Hắn chỉ ước được há miệng nuốt trọng Kế Ngôn.Tiêu Y thấy Lữ Thiếu Khanh đáng sợ như vậy, vội vàng nói: "Đại sư huynh, Nhị sư huynh, có chuyện thì phải nói đàng hoàng chứ.""Câm miệng!"Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh đồng thời quát.Tiêu Y run rẩy.Hình như hai vị sư huynh có hơi nóng nhỉ.Rốt cục hai người họ bị gì vậy?Lữ Thiếu Khanh nhe nanh trợn mắt, đau đớn tột cùng.Có điều, hắn cũng cắn răng hỏi Kế Ngôn, miễn cưỡng nở một nụ cười còn còn khó coi hơn khóc: "Mặt đau không?"Kế Ngôn nở một nụ cười hiếm thấy: "Khỏe re, đệ có khỏe không?"Lữ Thiếu Khanh cắn răng, phun khí, mặt sung huyết đỏ bừng, sĩ diện: "Khỏe lắm, khỏe vô cùng, không đau chút nào."Kế Ngôn gật đầu: "Ta cũng vậy, không sao cả..."Hai người Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn nhìn chằm chằm vào đối phương, nhìn kiểu gì hai người cũng không bình thường.Mặt mũi Lữ Thiếu Khanh vặn vẹo, có vẻ rất thống khổ.Mặt Kế Ngôn sưng lên, nhưng vết sưng đang tan từ từ, chỉ thi thoảng xuất hiện một chút đau đớn.Lữ Thiếu Khanh cắn răng, cố nén cơn đau: "Nếu huynh chịu không nổi thì cứ kêu thành tiếng, không ai chê cười huynh.""Đau?" Kế Ngôn cười: "Hoàn toàn không đau, đệ thì sao?"Kế Ngôn nhìn khuôn mặt Lữ Thiếu Khanh đầu vẻ đau đớn, trong lòng không hiểu sao hết sức sảng khoái, hỏi một câu: "Có thể chịu đựng bao lâu?"Lữ Thiếu Khanh cảm nhận được kiếm ý trong cơ thể như vô số con kiến đang cắn nuốt huyết nhục của chính mình, cả người không chỗ nào không đau, nỗi đau thấm vào trong cốt tủy.Lữ Thiếu Khanh sắp khóc rồi.Không phải mình chỉ giở trò một chút thôi sao?Tốt lắm, không phí cú đấm này.Huynh cho rằng thành Nguyên Anh thì ta không làm gì được huynh hay sao?"Ta có thể nhịn đến khi tận thế luôn."Lữ Thiếu Khanh không muốn cúi đầu chịu thua.Kế Ngôn thản nhiên nói: "Chỉ chốc lát nữa thì ta không sao rồi, đệ cứ chịu đựng từ từ đi."Lữ Thiếu Khanh đánh lên mặt hắn ta một quyền, linh khí nhập thể, đúng là rất đau.Nhưng mà, đối với hắn mà nói, vết thương nhỏ này chỉ cần tốn một chút thời gian là có thể loại bỏ, khôi phục như cũ.Còn kiếm ý hắn ta để lại trong cơ thể Lữ Thiếu Khanh, hắn ta tin rằng có thể làm cho Lữ Thiếu Khanh đau khổ một thời gian dài.Chỉ là, ánh mắt Kế Ngôn nhìn Lữ Thiếu Khanh mang theo chút bội phục.Hắn ta không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại tiến bộ nhanh như vậy.Kết Đan tầng tám, linh thức đáng sợ.Hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của hắn ta.Quả nhiên, sóng sau không bao giờ ngừng nghỉ.Đồng thời, hắn ta rất tò mò về linh thức khổng lồ của Lữ Thiếu Khanh: "Đó là công pháp gì? Có hữu dụng với thần thức hay không?"Lữ Thiếu Khanh đắc ý, ngẩng cao đầu: "Muốn học a2?"Kế Ngôn không phủ nhận, nói thẳng: "Điều kiện gì?"Kế Ngôn không bao giờ sĩ diện trong chuyện tăng cường thực lực của mình,."Qua mấy ngày nữa, giúp ta một chuyện. Ta sẽ dạy huynh."Kế Ngôn không hỏi chuyện gì, tức khắc đồng ý: "Được."Sau mấy câu, hai người tiện đã đạt thành ý kiến nhất trí.Tiêu Y đứng bên cạnh nghe, lúc này nàng đã hiểu được mọi chuyện rồi.Thực lực của Đại sư huynh hết sức mạnh mẽ, lại bị Nhị sư huynh chơi xấu, nên mới để lại vết thương trên mặt, bị đánh sưng phù lên.Đại sư huynh ăn miếng trả miếng, để một luồng kiếm ý lại trong cơ thể Nhị sư huynh.Thực lực Đại sư huynh mạnh, kiếm ý cũng mạnh, Nhị sư huynh khó lòng giải quyết chúng trong thời gian ngắn.Một luồng kiếm ý không thuộc về mình chạy tán loạn trong người, Tiêu Y nghĩ thôi cũng cảm thấy rùng mình.Tiêu Y thấy Nhị sư huynh có vẻ rất thống khổ, trong lòng không đành.Tuy nàng rất muốn nhìn thấy Nhị sư huynh bị Đại sư huynh đánh cho một trận, trong lòng cũng rất sảng khoái.Nhưng sảng khoái xong, lại không đành lòng nhìn thấy Nhị sư huynh đau đớn như vậy.Nàng nói với Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh: "Đại sư huynh, Nhị sư huynh, mọi người chỉ giao thủ học tập bình thường thôi mà, đừng làm thành như vậy."Lữ Thiếu Khanh nhân cơ hội khinh bỉ Kế Ngôn: "Nhìn đi, đến sư muội cũng biết đối nhân xử thế hơn cả huynh, huynh thấy mình có giống Đại sư huynh không?"Cũng không tệ lắm, biết thương sư huynh.Trong lòng Kế Ngôn cực kì hài lòng vì hành động của Tiêu Y.Có điều ngoài mặt hắn ta vẫn nói: "Sư muội nói đệ bắt nạt nàng, đệ cũng đâu có phải một sư huynh tốt."

Bạn cần đăng nhập để bình luận