Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 289 - Tử Quỷ bị căng bụng chết thật sao?



Chương 289: Tử Quỷ bị căng bụng chết thật sao?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmMóa!Lữ Thiếu Khanh kinh hãi, cái này rất giống với các lần trước hắn dùng bạo lực mở Trữ Vật giới chỉ ra.Tử Quỷ bị căng bụng chết thật sao?Lữ Thiếu Khanh khóc không ra nước mắt.Tử Quỷ ngươi, không ăn được nhiều chừng ấy thì ngươi phải nói chứ.Dạ dày ngươi không tốt còn miễn cưỡng ăn, ngươi căng bụng chết rồi, còn ta thì sao?Không Thời Quang ốc trong giới chỉ, không chừng đến một trăm tuổi hắn cũng không đột phá nổi Nguyên Anh.Lữ Thiếu Khanh gầm thét với giới chỉ: “Ngươi sống lại cho ta.”Nhưng giới chỉ không những không có bất kỳ phản ứng gì, màu sắc ảm đạm giống như đã hư hoàn toàn.Lữ Thiếu Khanh sốt ruột đến mức đi vòng vòng, nhưng vì hắn không phải tông sư rèn đúc nên ngoại trừ lo lắng ra thì hắn cũng không còn cách nào khác.Lữ Thiếu Khanh thử tất thảy những cách hắn có thể nghĩ ra, cho dù là rót linh lực vào giới chỉ, đập, ngâm nước hay nhỏ máu vào đều không hiệu quả.Ngay cả nhổ nước miếng Lữ Thiếu Khanh cũng dùng thử nhưng cũng không có chút hiệu quả nào.Sau khi giày vò đến hơn nửa đêm thì cuối cùng Lữ Thiếu Khanh từ bỏ.Hắn ngửa mặt lên trời thở dài, từ bỏ.Xong đời rồi.Nhưng, ngay vào thời khắc Lữ Thiếu Khanh thất vọng, vào lúc hắn đang nghĩ bắt đầu từ hôm nay trở đi sẽ là một tu sĩ tốt chăm chỉ hiếu học, nghiêm túc tu luyện thì giới chỉ trong tay đột nhiên lóe lên quang mang.Giới chỉ một lần nữa trở nên sáng bóng, hơn nữa còn sáng hơn trước vài phần.Lữ Thiếu Khanh vui mừng, không nói hai lời liền tiến vào trong giới chỉ.Hắn vừa tiến vào, một cỗ khí tức cường đại đã bao phủ lấy hắn, một cỗ uy áp kinh khủng giáng lâm.Cỗ khí tức cường đại, uy áp khổng lồ này trước nay Lữ Thiếu Khanh chưa từng cảm thụ được.Cho dù là trên người Ngu Sưởng, Lữ Thiếu Khanh cũng chưa từng cảm thụ được khí tức cường đại, khủng bố như thế.Khí tức cường đại, mênh mông như vực sâu, thâm bất khả trắc.Nó làm Lữ Thiếu Khanh có một loại cảm giác sợ hãi, tựa như một phàm nhân đối mặt với yêu thú đến từ vực sâu vậy.Uy áp kinh khủng ép lên người hắn, như vô số tòa núi lớn đặt ở trên người hắn, lúc nào cũng có thể ép hắn thành thịt vụn.Lữ Thiếu Khanh quỳ trên mặt đất, hắn đang ngoan cố chống đỡ, cố gắng để cho mình không bị đè sập.Trên trán Lữ Thiếu Khanh bắt đầu túa mồ hôi lạnh, toàn thân từ trên xuống dưới đều đang run rẩy.Đây là sự run rẩy theo bản năng.Khí tức cường đại, uy áp kinh khủng khiến Lữ Thiếu Khanh cảm thấy linh hồn của mình đều đang sợ hãi.Mẹ nó, ta không xuyên qua đến trước mặt vị đại năng nào đấy chứ?Hoặc là xông vào phòng vị lão yêu quái kia rồi?Lữ Thiếu Khanh muốn ngẩng đầu lên, nhìn xem rốt cuộc là ai.Nhưng uy áp quá mức kinh khủng, ép cho hắn căn bản không ngẩng đầu được lên.“Tiền, tiền bối, có chuyện, có chuyện gì từ từ nói, chưa gì vừa đến đã làm thế này rồi.”Không có người đáp lại, ngược lại, dường như uy áp còn tăng thêm.Nó ép cho Lữ Thiếu Khanh ngay cả nói cũng nói không nên lời.Xương cốt toàn thân đang kêu lên rắc rắc, bất cứ lúc nào cũng có thể không chống đỡ được và vỡ nứt.Lục phủ ngũ tạng trong cơ thể cũng bị ép lại một chỗ, cảm giác đau nhức không ngừng đánh thẳng vào não Lữ Thiếu Khanh, khiến Lữ Thiếu Khanh hận bản thân sao không ngất đi.Lữ Thiếu Khanh cắn chặt hàm răng, cố gắng không để mình bị đè sập, máu tươi từ khóe miệng chảy ra.Cùng với thời gian trôi qua, ý thức của Lữ Thiếu Khanh càng ngày càng mơ hồ, dường như đã sắp hôn mê.Trong trạng thái mơ mơ màng màng này, dường như Lữ Thiếu Khanh nghe thấy một giọng nói ghé bên tai hắng thầm thì.“Từ bỏ đi, từ bỏ là xong.”“Từ bỏ rồi, tất thảy đều sẽ trôi qua.”“Cực khổ chống đỡ để làm gì? Từ bỏ, từ bỏ đi, chỉ cần buông lỏng một hơi là được.”Âm thanh thì thào, tràn đầy sức hấp dẫn đang thuyết phục Lữ Thiếu Khanh từ bỏ.Lữ Thiếu Khanh mơ mơ màng màng nghe thấy âm thanh này, trong lòng sinh ra một cơn lửa giận.Khốn kiếp, ta chọc gì ngươi à?Ta vừa vào đã làm ta thành ra như vậy, đang giả thần giả quỷ đúng không.Thật sự cho rằng ta dễ bắt nạt à?“Từ bỏ con mọe ngươi.” Lữ Thiếu Khanh dùng hết khí lực gầm thét, chết cũng không chịu nhận thua: “Cháu trai, chút cường độ ấy vẫn chưa đủ đâu, nào, tiếp tục đi.”Giọng nói bên tai biến mất, nhưng uy áp trên người đột nhiên tăng đến mức lớn nhất.Lữ Thiếu Khanh cũng không kìm được nữa, máu tươi từ trong miệng phun ra, nhiều chỗ trên người cũng lần lượt nứt ra, máu tươi chảy ròng ròng.Dáng vẻ vô cùng chật vật.Lữ Thiếu Khanh nằm rạp trên mặt đất, miệng vẫn đang còn mắng: “Cháu trai, không còn sức nữa à, tiếp đi.”Cho dù Lữ Thiếu Khanh đã đau đến mức sắp hôn mê nhưng vẫn đang mắng.Đánh không lại ngươi, mọe nó, ta mắng chết ngươi.Một lát sau, uy áp đột nhiên biến mất, khí tức cường đại cũng biến mất theo.Dường như tất thảy đều chưa từng xảy ra.“Phù phù.”Lữ Thiếu Khanh cảm thấy cuối cùng mình đã sống lại.Hắn thở hồng hộc, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể như bị dời vị trí, đau đến mức nóng bỏng.Tất cả các vết thương lớn nhỏ che kín bên ngoài cơ thể, xương cốt trong cơ thể nhiều nơi đã gãy, tim đau nhói.Lúc đầu ý thức Lữ Thiếu Khanh mơ hồ nhưng gắng gượng chịu đau để tỉnh táo lại.“Đau chết mất.”Lữ Thiếu Khanh chật vật vịn Ngọc trác đứng lên.Sau khi đảo mắt một vòng hắn thấy nơi này không có gì thay đổi.Ngoại trừ!Linh bài.Trước đó Linh bài không có chữ viết, mời lần chỉ khi rót vào linh thạch thì mới có chữ viết chợt lóe lên.Về sau khi linh thạch càng tăng nhiều hơn thì trên mặt linh thạch bắt đầu có chữ viết nhưng vết tích rất nhạt, rất mơ hồ.Còn bây giờ, chữ viết trên mặt Linh bài đã rất rõ ràng.Chữ bên trên không phải văn tự của thế giới này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận