Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 867 - Tỷ đệ Thời gia (tt)



Chương 867: Tỷ đệ Thời gia (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmỞ phía xa xa, nơi đó đầy những vết rãnh ngang dọc giống như những nếp nhăn sâu hoắm trên mặt người già, các loại cây cối cong vẹo mây mù lượn lờ, khu vực trong rừng sâu đã bị phá nát đến mức không đành lòng nhìn thẳng.Nơi của sư phụ mình trước đó đã tốn không biết bao nhiêu công sức để chăm sóc, mặc dù không được như gia tộc Kiếm gia, Thôi gia nhưng dầu gì cũng xứng với thân phận Nhị trưởng lão của sư phụ nàng ta.Mỗi một góc ở nơi này đều được chăm sóc tỉ mỉ, nàng ta ở chỗ này cũng vô cùng cẩn thận.Có thời gian rảnh nàng ta sẽ chăm sóc tu bổ một lượt để nó càng trở nên tao nhã.Còn bây giờ, cả một ngọn núi nhỏ như đầu bị cạo trọc không nói, cả rừng cây ở vị trí sâu cũng bị phá thành ra như thế này, giống như bị hung thú lợn rừng gặm vậy.Chỗ thế này, còn cần được nữa sao?Đến lúc đó lỡ như sư phụ xuống núi, thấy nơi này của nàng ta thành ra như thế này thì có trục xuất nàng ta ra khỏi sư môn trong cơn nóng giận không?Đàm Linh tức giận đến mức toàn thân run rẩy.Ta đã tạo nghiệt gì vậy?Ngày đó lúc ra ngoài chắc chắn là ngày đại hung, nếu không vì sao mình vì bị người ta truy sát, sau đó còn gặp phải kẻ như vậy, rồi còn mang trở về nữa.“Trương Chính, ngươi cút ra đây cho ta.”Đàm Linh gầm thét, âm thanh như hồng lôi, quanh quẩn trong rừng núi.“Trương Chính?”Chính là khách nhân Đàm Linh nhắc đến sao?Hai tỷ đệ Thời Cơ và Thời Liêu liếc nhau, trong lòng rất hiếu kì.Nhưng, như thế này, thật sự là khách sao?Hai tỷ đệ nhìn đỉnh núi trụi lủi, đây không phải là tới để phá hoại à?Đàm Linh liên tục gọi vài tiếng.Nàng ta quét mắt một vòng nhưng không phát hiện được tung tích Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt hung hăng rơi lên người tiểu viên hầu.Tiểu viên hầu nhìn thấy Đàm Linh liền biết nguy hiểm, định bỏ chạy theo bản năng.“Dừng lại, tên khốn Trương Chính đâu?”Là muốn gây chuyện với đại ma đầu sao?Mắt tiểu viên hầu sáng lên, lúc này liền hóa thân thành con khỉ ngốc, vỗ ngực, kêu chi chi, dẫn Đàm Linh đi tìm Lữ Thiếu Khanh.Lúc Đàm Linh tìm tới Lữ Thiếu Khanh thì cơ thể nàng ta càng run rẩy hơn.Dưới một gốc cây đại thụ là một chiếc võng, Lữ Thiếu Khanh đang nằm trên võng ngủ ngon lành.Ngay cả khi Đàm Linh bước tới hắn cũng chẳng thèm mở mắt ra, giống như đang ngủ rất say.Tên khốn, biến nhà ta thành ra như thế này mà còn tâm tư ở đây ngủ?Cuối cùng Đàm Linh không kìm được hét lớn một tiếng: “Khốn kiếp!”Một chưởng đánh ra, linh lực gào thét.Trong rừng núi lập tức khuấy lên từng cơn cuồng phong, tiếp theo là một tiếng động lớn vang lên.Lữ Thiếu Khanh kinh ngạc kêu một tiếng, xông lên trời: “Gì vậy? Định giết người à?”Trên mặt đất, cây đại thụ và cái võng của hắn đã biến mất dưới một chưởng này.“Làm gì à?” Đàm Linh nghiến răng nghiến lợi, căm tức nhìn Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi còn nói ta muốn làm gì?”“Ta muốn giết ngươi.”Đàm Linh nhìn gương mặt tỏ vẻ vô tội của Lữ Thiếu Khanh thì cuối cùng không nhịn được nữa, ra tay với Lữ Thiếu Khanh.“Cô nương này làm cái gì vậy? Ta đâu có trêu chọc ngươi? Sao vừa thấy mặt đã đánh người vậy?”Vẫn còn giả bộ?Đàm Linh giận quá, chẳng muốn nói chuyện nữa, cường độ ra tay lớn hơn, ra tay ác liệt hơn.Nàng ta phẫn nộ, không dùng vũ khí, mà tay không tấc sắt, định dùng đôi nắm đấm đánh Lữ Thiếu Khanh thành cặn bã.Thời Cơ cạn lời, nhìn Lữ Thiếu Khanh liều mạng né tránh trên không trung: “Người này tư đâu xuất hiện vậy? Dám chọc tức Linh tỷ tỷ như thế hẳn là thực lực rất mạnh nên mới không sợ bị Linh tỷ tỷ đánh chết đúng không?”Thời Liêu nghi ngờ nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, hắn ta nhíu mày một cái, không đồng ý với tỷ tỷ, nói: “Hắn còn trẻ hơn cả chúng ta, thực lực có mạnh đến mấy cũng có hạn.”Sau đó hắn ta khẳng định nói: “Hắn đang tự chuốc khổ vào mình.”Thời Cơ không đồng ý, nhìn Lữ Thiếu Khanh vô cùng linh hoạt trên bầu trời, trong mắt lóe lên tia hiếu kỳ: “Ta cảm thấy hắn có vẻ rất lợi hại.”Thời Liêu lắc đầu: “Tỷ tỷ, chờ xem đi.”Đối mặt với công kích của Đàm Linh, biểu hiện của Lữ Thiếu Khanh vẫn vô cùng điêu luyện: “Đừng làm rộn, đừng làm rộn!”Cơ thể nhẹ nhàng như một con chim bay lượn, thân thể khẽ động giữa không trung, như đang di thuấn ra phía xa tránh né công kích của Đàm Linh khiến Đàm Linh càng đánh càng kinh hãi, rốt cuộc tên khốn này dùng công pháp gì.Không phải thuấn di, nhưng ở trong phạm vi này thì dùng còn tốt hơn, đỡ tốn sức hơn thuấn di.Thậm chí Đàm Linh có cảm giác, Lữ Thiếu Khanh trước mặt như chim bay, giảo hoạt linh động, tốc độ cực nhanh, một nháy mắt là có thể kéo giãn khoảng cách với nàng ta khiến nàng ta tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể làm gì, còn khiến nàng ta tiến thối lưỡng nan.Dáng vẻ này của Lữ Thiếu Khanh giống như dù đánh đến tiêu hao hết linh lực trong cơ thể nàng ta thì Lữ Thiếu Khanh vẫn có thể bình yên vô sự.Đàm Linh nhìn dáng vẻ nhẹ nhõm thoải mái của Lữ Thiếu Khanh thì trong lòng càng tức giận.Tên khốn này có đưa bậc thang cho ta leo xuống được không vậy?Nếu cứ tiếp tục thế này sao ta có thể leo xuống trước mặt Thời Cơ, Thời Liêu đây?“Tên đáng ghét, ngươi, ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ nhờ sư phụ ta giáo huấn ngươi!”Móa!Lữ Thiếu Khanh kinh hãi.Sao cứ thích gọi phụ huynh đến vậy?Người ma tộc có cần thể diện nữa không?Lữ Thiếu Khanh nghĩ nghĩ, đối mặt với công kích của Đàm Linh không còn ngăn cản nữa, mặc cho một quyền của Đàm Linh đánh lên ngực hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận