Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1122: Dáng vẻ ngươi giống ếch xanh vậy (tt)

Chương 1122: Dáng vẻ ngươi giống ếch xanh vậy (tt)Chương 1122: Dáng vẻ ngươi giống ếch xanh vậy (tt)
Còn Hồn Thạch Giáp Thú nhỏ thì không vui, vây đuôi một cái, một khối đá tảng hai ba trăm cân lăng không bay đến, giống như một phát đạn pháo bắn ra từ mặt đất gào rít lao về phía Kế Ngôn.
Kế Ngôn không hề động, vẫn đứng lơ lửng trên không trung, lúc cự thạch tiến đến trước mặt hắn một khoảng cách tâm một trượng thì như bị bình chướng vô hình cản trở lại.
Tảng đá dừng một chút, sau một khắc liền bị vỡ nát, hóa thành vô số hòn đá nhỏ, lần lượt từ trên trời rơi xuống.
Con mắt Tiêu Y lóe sáng, tràn đây hâm mộ và sùng bái.
"Nhị sư huynh, một chiêu này là cái g1? Tiêu Y nhìn không hiểu, không biết vì sao Kế Ngôn làm được như vậy.
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: "Trò mèo."
Lúc này Tiêu Y hỏi thăm: "Nhị sư huynh, huynh biết làm à? Dạy ta với, chiêu này nhìn ngầu quá."
"Không biết!" Lữ Thiếu Khanh tức giận trả lời "Muốn học tự đi mà tìm huynh ấy."
Trên thực tế là hắn cũng xem không hiểu, đây là thứ trước đó Kế Ngôn lĩnh ngộ được.
Dận Khuyết bên cạnh thì suýt chút nữa không thở được, không biết mà ngươi dám nói là trò mèo?
Thật là vô sỉ.
Dận Khuyết nhìn Kế Ngôn: "Hắn định làm gì vậy? Chẳng lẽ muốn rat ay với Hồn Thạch Giáp Thú nhỏ sao?" "Đây là đang tìm chết!"
Vừa mới nói xong liền thấy tay phải của Kế Ngôn vung lên, Hồn Thạch Giáp Thú vừa mới ra tay với Kế Ngôn như hòn đá bị dễ dàng đánh bay, ngã mạnh ở nơi ra, rên lên.
Hai con Hồn Thạch Giáp Thú thành niên bị chọc giận.
Dận Khuyết trầm mặc một lát, mới mở miệng: "Hắn quả nhiên là đang tìm cái chết, các ngươi chuẩn bị đi nhặt xác cho hắn đi..."
Dận Khuyết muốn rên rỉ một tiếng, không muốn chửi thề.
Tiêu Y không vui trước lời nói của Dận Khuyết: "Nói bậy gì đó, đại sư huynh của ta vô địch."
"Đúng, vô địch." Lữ Thiếu Khanh một trăm cái tán thành: "Ngày sau phải bị tôn tại vô địch là muội một tay trấn áp." Cơ thể Tiêu Y lay động, suýt chút nữa rơi từ trên mạn thuyền xuống, nàng †a vịn mạn thuyền, vẻ mặt đau khổ nói với Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, đừng nói nữa, buông tha đi mà..."
Dận Khuyết không kìm được nữa, không chửi thề không được.
Hắn ta chỉ vào hai con Hồn Thạch Giáp Thú bị chọc giận lớn tiếng nói: "Hắn lần đầu tiên ra ngoài trải nghiệm à?"
"Biết rõ con Hồn Thạch Giáp Thú nhỏ kia là con con, vậy mà dám ra tay với con con trước mặt phụ mẫu người ta, cố ý chọc hai con Hồn Thạch Giáp Thú lớn giận, đây không phải muốn chết thì là gì”
Con bị người ta bắt nạt, làm phụ mẫu không nổi giận còn có thể là phụ mẫu sao?
Mặc dù Hồn Thạch Giáp Thú là hung thú, nhưng chúng nó cũng là phụ mẫu.
Hơn nữa còn là bậc phụ mẫu bênh con.
Quả nhiên, chính như lời Dận Khuyết nói, hai con Hồn Thạch Giáp Thú lớn đã hoàn toàn bị chọc giận.
Đôi mắt bọn chúng đỏ ngầu, thét lên với Kế Ngôn, đuôi hai con Hồn Thạch Giáp Thú đong đưa, từng khối cự thạch trên mặt đất như bị máy ném đá bản ra, không ngừng đập về phía Kế Ngôn.
Mỗi một khối cự thạch đều lớn hơn cả Kế Ngôn, có khối ngàn cân, có khối vạn cân.
Mỗi một khối cự thạch xẹt qua không trung, phát ra âm thanh ầm ầm, như đạn pháo đánh về phía Kế Ngôn.
Dận Khuyết nhìn thấy từng tảng đá †o lớn xông lên bầu trời, hắn ta không kìm được nói: "Nhìn đi, những hòn đá này khối nặng mấy ngàn cân, khối hơn vạn cân, sức người không thể địch lại."
"Mỗi một tảng đá đều có thể đập chết một cao thủ Kết Đan kỳ."
"Đại sư huynh của các ngươi tránh không được, hắn nhất định phải chết."
Kế Ngôn đối mặt với đột kích của đại thạch không hề trốn tránh mà vẫn bất động nguyên tại chỗ.
"Hăn..."
Nhìn thấy Kế Ngôn không trốn tránh, Dận Khuyết vừa muốn nói chút gì đó.
Cự thạch đã đập trúng Kế Ngôn, hình ảnh Kế Ngôn bị đập bay đi trong tưởng tượng không hề xảy ra mà ngược lại tảng đá lớn đánh về phía Kế Ngôn khi còn cách một trượng liền vỡ nát, hóa thành vô số hòn đá nhỏ giữa không trung rồi rơi xuống. Những hòn đá rơi xuống như nước mưa rơi xuống mặt đất, nện cho hai con Hồn Thạch Giáp Thú thành niên liên tục gầm thét.
Dận Khuyết há to mồm, nhìn Kế Ngôn cầm trường kiếm, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Kế Ngôn xuất thủ quá nhanh, nhanh đến mức hắn ta chưa kịp phản ứng.
"Hắn, hắn vừa rồi xuất thủ rồi sao?" Dận Khuyết có chút không thể tin được.
Không ai trả lời câu hỏi của Dận Khuyết, Dận Khuyết chỉ có thể ngậm miệng lại, tiếp tục xem.
Hai con Hồn Thạch Giáp Thú nhìn thấy công kích của mình không làm gì được Kế Ngôn liềm gâm nhẹ một tiếng với Kế Ngôn, sau đó bắt đầu gia tăng tốc độ phóng tới Kế Ngôn.
Tứ chỉ kéo theo cơ thể cường đại công kích tới, khí thế kinh người, như một chiếc chiến xa hạng nặng, những nơi chúng đi qua đã thành một mảnh hỗn độn không còn ngọn cỏ.
Hồn Thạch Giáp Thú hai bên trái phải phóng về phía Kế Ngôn, sau khi bọn chúng xông tới, tứ chỉ nhảy một cái, nhảy lên thật cao, nhẹ nhàng vọt lên trăm mét cao, mở cái miệng rộng như chậu máu với Kế Ngôn trên không trung.
Hàm răng sắc bén đang ma sát, đầu lưỡi đỏ thắm duỗi ra muốn cuốn Kế Ngôn vào miệng.
Nhưng với Hồn Thạch Giáp Thú mà nói, Kế Ngôn quá nhỏ, thân là kiếm tu, tốc độ rất nhanh, tính chủ động cũng rất tốt.
Kế Ngôn nhẹ nhàng di chuyển, dù hai con Hồn Thạch Giáp Thú cùng liên thủ tấn công hai bên trái phải nhưng vẫn không thể đụng được Kế Ngôn chút nào.
Ngược lại Kế Ngôn có thể nhẹ nhàng xuất thủ, Vô Khâu xẹt qua trên không trung, sáng lên kiếm quang, nhẹ nhõm đánh trúng hai con Hồn Thạch Giáp Thú.
Tuy nhiên làn da như tảng đá trên người hai con Hồn Thạch Giáp Thú vô cùng cứng rắn, Vô Khâu kiếm sắc bén cũng chỉ đủ lưu lại vài tia lửa trên đó.
Công kích của Kế Ngôn trông mềm yếu bất lực, không gây ra bất kỳ tổn thương gì cho Hồn Thạch Giáp Thú nhưng lại chọc cho hai con Hồn Thạch Giáp Thú giận đến mức liên tục gầm thét, kích thích lửa giận của chúng lớn hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận