Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1344: Làm Hóa Thần không thể rộng rãi một chút sao?

Chương 1344: Làm Hóa Thần không thể rộng rãi một chút sao?Chương 1344: Làm Hóa Thần không thể rộng rãi một chút sao?
Thần thức Kế Ngôn bộc phát như một thanh trường kiếm sắc bén, cuốn ra kiếm ý vô tận, phong mang tất lộ, hung hăng đụng phải trường kiếm màu đen đang đánh tới.
"Rắc!"
Trường kiếm màu đen ầm vang vỡ nát, một cỗ ba động to lớn cuồn cuộn trong sương mù màu đen.
Uy lực khủng bố khuếch tán ra xung quanh.
"AI" Nam nhân bỗng nhiên kêu thảm một tiếng, trong giọng nói mang đầy sự khó tin: "Không, không thể nào!"
"Ngươi, sao ngươi lại có loại công pháp này?" "Không, không thể nào!"
Trong giọng nói của nam nhân mang theo kinh hoảng, thậm chí là sợ hãi, giống như gặp phải chuyện gì đáng sợ, làm cho nam nhân thất kinh.
Nam nhân thất kinh cuối cùng cũng không thể che giấu bóng dáng của mình được nữa.
Sau khi Kế Ngôn bắt được bóng dáng của nam nhân thì không nói nhảm với y nữa, cổ tay khẽ đảo, Vô Khâu kiếm vung ra.
Như là một cơn gió màu xanh lá thổi qua, kiếm quang sáng lên, một thần long màu bạc xuất hiện từ trong kiếm quang, long uy sắc bén và bá đạo.
Thần long phát ra một tiếng gào thét vô hình với nam nhân, vung vẩy long trảo xé rách bầu trời, lao lên cao rồi hạ xuống. Đồng thời, kiếm ý tuần hành bên người Kế Ngôn cũng như binh sĩ tuân lệnh, như đang hiển hóa trong lĩnh vực, nhao nhao lao về phía nam nhân.
"Am
Bên này nam nhân đang trong lúc khiếp sợ, đối mặt với tấn công của Kế Ngôn, y chỉ có thể vội vàng ngăn cản.
"Phập!"
Cổ tay phải của nam nhân bị kiếm quang chặt đứt, nửa bàn tay hóa thành huyết nhục đầy trời.
Trên người bị va chạm mạnh, vô số vết thương vỡ toang, dòng máu màu đen bay múa đầy trời.
"Am
Nam nhân một lần nữa kêu thảm, ngã vào trong sương mù màu đen, sương mù màu đen nhanh chóng tan đi, cảnh tượng chung quanh lại một lần nữa xuất hiện.
Sắc mặt nam nhân tái nhợt, phản kích vừa rồi của Kế Ngôn khiến y bị thương không nhẹ.
Cổ tay bị chặt đứt, bên hông bị gọt đi một phần để lại vết thương sâu tới xương.
Khí tức của y uể oải, vô cùng suy yếu, thực lực tổn hao lớn.
So với bị thương, điều khiến nam nhân hoảng sợ hơn là thứ ban nãy y nhìn thấy.
Vẻ mặt y kinh hoàng, ánh mắt nhìn qua Kế Ngôn tràn đầy hoảng sợ.
Thậm chí, cơ thể của y hơi run rẩy, giống như Kế Ngôn là một đại ma vương tuyệt thế vậy.
"Ngươi, ngươi." Y chỉ vào Kế Ngôn run rẩy, Kế Ngôn nhíu mày, không rõ nam nhân làm sao lại biến thành như thế này?
Không phải ban nấy còn càn rỡ lắm sao?
Kế Ngôn trăm mối không thể giải, nhưng với hắn ta mà nói, kẻ địch đã mất đi đấu chí cũng khiến hắn ta mất đi hứng thú chiến đấu.
Kế Ngôn kiếm chỉ nam nhân, chuẩn bị cùng nam nhân đấu trận chiến cuối cùng, đưa nam nhân lên đường.
Nam nhân nhìn thấy hành động của Kế Ngôn trong mắt hiện lên lửa giận, nhưng mà nghĩ đến chuyện vừa rồi, trong lòng y lại run lên, không sinh ra đấu chí.
Y nổi giận gầm lên một tiếng, vung tay lên với Kế Ngôn, sương mù màu đen nồng đậm từ trên người y phát ra mau chóng bao phủ chung quanh khiến vùng phương viên một dặm rơi vào bóng tối vô tận.
Lúc này Kế Ngôn huy một kiếm, kiếm quang bộc phát, xông phá sương mù màu đen.
Nhưng nam nhân đã biến mất khỏi chỗ cũ, chờ khi hắn ta phát hiện thì nam nhân đã lao thẳng về phía Lữ Thiếu Khanh.
"Sâu kiến, làm hỏng chuyện tốt của †a, đi chết đi!"
Nam nhân vung tay lên, ba động vô hình khuếch tán, sương mù màu đen một lần nữa tràn ngập bao phủ toàn bộ tất cả mọi người bên cạnh Lữ Thiếu Khanh.
Sắc mặt Tương Quỳ hoàn toàn thay đổi: "Cẩn thận, đây là lĩnh vực!"
Ông ta vội vàng bảo vệ đám người.
Nhưng sương mù màu đen tràn ngập không thể nhìn thấy chung quanh, cũng không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh gì, tựa như thế giới tĩnh mịch.
Đám người tê cả da đầu, vô cùng căng thẳng, cảm giác sợ hãi không ngừng sinh sôi trong lòng.
Áp lực cường đại khiến hơi thở của bọn hắn trở nên dồn dập, nếu không có Tương Quỳ bảo vệ bọn hắn, không ít người trong số bọn hắn chắc chăn sẽ bị dọa cho chạy trốn tứ tán.
Ánh mắt Tương Quỳ tuần sát bốn phía, không dám khinh thường.
"Sâu kiến, giao đồ ra!"
Vẫn là sức mạnh cường đại giáng lâm nhưng so với trước đó đã yếu đi rất nhiều.
Nam nhân không để ý đến những người khác, sức mạnh này đi thẳng về phía Lữ Thiếu Khanh, y muốn giết chết nhân loại đáng ghét này.
Lữ Thiếu Khanh cũng tê cả da đầu, nam nhân làm sao lại nhất định phải giết mình vậy?
Hảẳn ta lớn tiếng kêu lên: "Ta muốn đưa cho ngươi lắm nhưng ta không lấy ra được. Chỉ bằng như thế này, đợi khi nào †a lấy ra được ta hằng đưa, được không? Mọi người ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện nhé."
"Đi chết đi!"
Nam nhân phẫn nộ gào thét.
"Ta đã nói xin lỗi, ngươi còn muốn thế nào?"
"Sao cứ hẹp hòi quá vậy?”
"Bà nội nó, các ngươi là Hóa Thần thì ngon lắm à? Làm Hóa Thần mà không thể rộng rãi một chút à? Lòng dạ nhỏ mọn thì làm Hóa Thần làm gì?" Giọng nói của Lữ Thiếu Khanh quanh quẩn trong sương mù màu đen, mặc dù bây giờ rất nguy hiểm, nhưng vẫn khiến nhóm Tương Ti Tiên không kìm được co rút gương mặt, trong lòng điên cuồng muốn chửi thề.
Đại ca à, giờ đang trong tình huống như thế nào trong lòng ngươi còn chưa rõ sao?
Đã đến lúc này rồi, ngươi còn ăn nói như vậy, ngươi chê quái vật chưa đủ tức giận đúng không?
Quả nhiên!
Sau khi nam nhân nghe thấy lời của Lữ Thiếu Khanh càng thêm vô cùng phẫn nộ: "Đi chết đi!"
Quang mang màu đen lóe lên, một tảng đá lớn xuất hiện trên đầu Lữ Thiếu Khanh.
Kinh Thần quyết của Lữ Thiếu Khanh còn thuần thục hơn cả Kế Ngôn, thần thức cũng cường đại hơn.
Hắn lập tức phát giác được cự thạch này tạo ra từ gì.
Thần thức thực chất hóa sao?
Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên, thần thức còn có thể chơi theo kiểu này à?
Thần trí của hắn thực chất hóa cũng chỉ có thể ở trong thức hải, sao nam nhân quái vật trước mặt lại có loại bản lĩnh này.
Nhưng khi nghĩ ra đây là lĩnh vực thì hắn bình thường trở lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận