Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2039

Chương 2039Chương 2039
Nhóm dịch: Thiên Tuyết “Não tàn, nguy hiểm lắm.” Lữ Thiếu Khanh một lần nữa hỏi Doanh Thất Thất và Ma Nhiên: “Hai người các ngươi tranh thủ cho câu trả lời đi, muốn rời đi hay không?” Tình thương của cha như núi. Không phải vì chim ngốc của ta, ta mới không thèm để ý đến hai con chim ngốc các ngươi đâu.
Doanh Thất Thất cùng Ma Nhiên một mặt quyết tuyệt: “Chúng ta muốn ở lại.”
“Vậy được.” Lữ Thiếu Khanh không miễn cưỡng: “Chúc các ngươi may mắn.”
Lữ Thiếu Khanh thúc giục mấy người Thiều Thừa: “Đi, chúng ta đi nhanh lên.”
Chưa hết, hắn quay đầu nhắc nhở Doanh Thất Thất cùng Ma Nhiên một câu: “Nhớ giúp ta chuyển lời cho Bạch Thước tiền bối, linh thạch nợ ta nhớ chuẩn bị kỹ, còn cả lợi tức nữa đấy.”
Bạch Thước trốn trong bóng tối tức giận đến mức trán nổi lên gân xanh, đã lúc nào rồi, thế mà còn băn khoăn linh thạch?
Ma Nhiên hỏi: “Công tử, tiền bối bọn hắn thật sự không sao chứ?”
Lữ Thiếu Khanh đã bay lên không, nghe được câu này, thuận miệng đáp: “Yên tâm, cái mông tiền bối lớn như vậy, không đúng, thân tháp lớn như vậy, nện xuống cũng có thể đập chết Xương Thần rồi, các ngươi ngoan ngoãn ở đầy chờ là được.”
Dỗ dành đám tiểu cầm thú này, cho bọn hắn chút hi vọng mờ mịịt vậy.
Lời nói dối thiện ý. Ai, con người ta cũng tốt quá rồi.
Bạch Thước nhịn không được. Cái mông của người nào lớn? Mẹ nó ta vẫn là hoàng hoa khuê nữ đấy.
Bạch Thước không nói hai lời từ chỗ tối nhảy ra, hung hăng đánh về phía Lữ Thiếu Khanh. “Âm ầm!”
Pháp khí cấp tám nén giận lao đến, trời đất đều muốn bị nên nát.
Lữ Thiếu Khanh vội vàng không kịp chuẩn bị, bị hung hăng nện ở trên trán.
"Gian"
Lữ Thiếu Khanh bị nện đến thẳng tắp rơi xuống, mắt nổi đom đóm, nửa ngày chưa lấy lại được sức.
“Móa!” Lữ Thiếu Khanh ôm đầu đứng lên: “Mưu sát à?” Bạch Thước cảm thấy một cỗ lực phản chấn, nàng ta thân là linh khí mà cảm thấy cơ thể đang run lên.
Tên khốn kiếp, nhục thân đúng là rất mạnh.
“A?“ Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy Bạch Thước thở phì phò nhìn mình, hắn kinh nghi dò xét chung quanh một phen: “Làm sao chỉ có một mình người? Đám cầm thú kia đâu?”
Sau đó Lữ Thiếu Khanh hít một hơi lãnh khí: “Không thể nào, đều chết sạch sao?” “Tiền bối, cáo từ!”
Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời định lập tức rời đi.
Bạch Thước lách người hiện ra, lạnh lùng cản hắn lại: “Lần này, ngươi không giúp đỡ giết Xương Thần, ngươi đừng mơ rời đi.”
Lữ Thiếu Khanh miệng há to, sau khi sửng sốt vài hơi thở, kêu to lên: “Tiền bối, đầu óc người thật sự không cứu được nữa sao?”
“Mấy lời này người nhìn lại thử xem, đây là lời chim có thể nói à?”
Giết Xương Thần, có dễ dàng như vậy không?
Ta xử lý Mặc Họa phân thân Xương Thần đã rất không dễ dàng rồi.
Chính chủ sẽ chỉ mạnh hơn, nguy hiểm hơn, không chơi được.
Chuyện của mình đã làm xong rồi, còn lại chỉ có thể dựa vào bản thân bọn hắn. Dáng vẻ Bạch Thước thở phì phò như một nữ hài tử bất chấp lý lẽ, nàng ta khẽ nói: “Ta mặc kệ, dù sao ngươi không giết nó, ngươi đừng mong rời đi.”
“Ta đánh không lại ngươi, nhưng ngăn ngươi lại thì vẫn có thể.”
Pháp khí cấp tám muốn ngăn Lữ Thiếu Khanh lại không hề có chút vấn đề gì.
Lữ Thiếu Khanh nhức đầu, hắn thận trọng hỏi: “Rốt cuộc người gặp phải chuyện gì vậy? Sao giống như biến thành người khác vậy, người là Hắc Thước sao?”
Sau đó hung tợn chỉ vào Bạch Thước quát: “Hắc điều, ngươi mau trả Bạch Thước tiền bối héo hiểu lòng người, ôn nhu hiền lành lại cho ta.”
“Nếu không ta cho ngươi đẹp mặt đấy.”
Bạch Thước phiền muộn đến muốn thổ huyết, tức giận không thôi.
Làm xăng làm bậy.
Nhân loại đầu đáng ghét như vậy hay là chỉ tên khốn kiếp này đáng ghét như vậy?
Trấn Yêu Tháp khẽ run, bị tức rồi.
Bạch Thước lại muốn nên Lữ Thiếu Khanh thêm vài cái. Không đập chết Lữ Thiếu Khanh, cơn giận kia rất khó phát tiết.
Bạch Thước hít sâu một hơi, đè ép lửa giận, nói với Thiều Thừa: “Thiầu đạo hữu, vẫn mong ngươi giúp đỡ yêu tộc.” Thiều Thừa nhìn qua Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh nhún vai, Thiều Thừa thì ném cho Bạch Thước ánh mắt xin lỗi: “Tiền bối, việc này, còn phải nghe ý của Thiếu Khanh.” Đồ đệ nói được thì được, không được thì không được. Thiều Thừa sẽ không miễn cưỡng, càng sẽ không vì cái gọi là thể diện mà đi ép buộc đồ đệ làm chuyện nguy hiểm. Vẻ mặt Bạch Thước ảm đạm. Lữ Thiếu Khanh thấy thế, thừa cơ nói với Bạch Thước: “Tiền bối, Xương Thần mạnh chừng nào trong lòng người nắm chắc, người dựa vào cái gì mà cảm thấy ta có thể đánh thắng được nó?”
“Trực giác!” Bạch Thước trả lời ngoài dự định. Đây là lời nói thật, ở trong lòng có một âm thanh nói với nàng ta rằng, Lữ Thiếu Khanh có lẽ có thể đối phó được Xương Thần, có thể giúp đỡ yêu tộc vượt qua nguy cơ.
Lữ Thiếu Khanh trực tiếp trợn trắng mắt, hét lên: “Trực giác sẽ hại chết người, người có biết không hả?”
Sau đó Lữ Thiếu Khanh lời nói thấm thía nói với Bạch Thước: “Tiền bối, có một số việc không nên miễn cưỡng, càng không thể đánh cược.” “Xương Thần xuất hiện, có lẽ chính là kiếp nạn của yêu tộc các người, cam chịu số phận đi."
“Việc bây giờ người cố thể làm là cố gắng lưu lại ít nòi giống cho yêu tộc để đợi sau này Đông Sơn tái khởi.” Bạch Thước trầm mặc.
Lời của Lữ Thiếu Khanh nói không sai.
Không đối phó được Xương Thần, chỉ có thể nghĩ đường lui, lưu lại chút nòi giống hi vọng cho yêu tộc.
Nhưng, trong lòng Bạch Thước rất không cam tâm. Xương Thần mang đến tai họa cho yêu tộc vì sao không thể bắt nó chịu xử phạt theo công lý.
“Chẳng lẽ thật sự không có cách nào đối phó nó sao?” Bạch Thước lầm bẩm hỏi. “Người có cách không?” Lữ Thiếu Khanh hỏi lại: “Người có thể đập chết nó không?” “Ngươi thì sao? Ngươi có cách không?” Bạch Thước nhìn thẳng Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt mang theo chờ mong cùng kiên định: “Vì sao ngươi không thử một chút?”
“Thử cọng lông, sẽ chết người đấy có biết hay không?” Lữ Thiếu Khanh một lần nữa liếc mắt nhìn Bạch Thước: “Xương Thần quá cao, ta không với tới.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận