Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 343 - Bà già, nhìn cái gì?



Chương 343: Bà già, nhìn cái gì?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmCông Tôn Tố giận quát một tiếng: "Nếu ngươi muốn tìm chết, vậy đừng trách ta không khách khí với ngươi."Khí tức Công Tôn Tố tăng vọt, định đánh luôn cả Tuyên Vân Tâm.Tuyên Vân Tâm bị thương chưa lành, đòn đánh vừa nãy của Công Tôn Tố đã làm sắc mặt nàng ta tái nhợt, rất là khó chịu.Nhưng nàng ta không chịu tránh ra, kiên định đứng trước mặt Tiêu Y.Sau khi Cận Hầu thấy vậy, sắc mặt rất là khó coi.Ngươi bị nhốt ở đây, nha đầu phía sau ngươi là kẻ thù đấy, sao ngươi lại giúp kẻ thù của mình?Ngươi muốn làm gì?Cận Hầu quát: "Sư muội, tránh ra, đây là chuyện của các nàng."Cận Hầu không định khuyên can Công Tôn Tố, gã chướng mắt sự ngang ngược của Công Tôn Tố đến từ Trung Châu, nhưng cũng không có thiện cảm gì với Lăng Tiêu Phái.Con nha đầu Tiêu Y này, dám không nể mặt gã, có bị thương cũng đáng đời.Tuyên Vân Tâm nhìn thoáng qua Cận Hầu, không nói gì, nhưng ánh mắt của nàng ta lại nói cho Cận Hầu biết, nàng ta quyết không nhượng bộ.Ánh mắt của Tuyên Vân Tâm làm Cận Hầu vô cùng tức giận, nữ nhân mà gã đã coi là vật trong túi này, sao dám ngỗ nghịch ý của gã.Mặt Cận Hầu trầm xuống, ánh mắt lãnh như băng.Tiêu Y kéo tay Tuyên Vân Tâm, sau đó đứng ra, nói với Công Tôn Tố: "Ta còn muốn nói mấy câu.""Ngươi có di ngôn gì cứ việc nói đi."Sát ý trong lòng Công Tôn Tố trào dâng, mặc dù nơi này là Lăng Tiêu Phái, nhưng cho dù ả ta không giết Tiêu Y, cũng phải hủy hoại Tiêu Y."Ngươi chỉ ỷ vào cảnh giới cao bắt nạt ta mà thôi." Tiêu Y đối mặt với Công Tôn Tố tràn ngập sát ý, không sợ hãi chút nào: "Nếu cùng cảnh giới, mười ngươi cũng không phải là đối thủ của ta.""Ngươi có dám hạ thấp cảnh giới đánh với ta một trận hay không?""Có điều…" Cuối cùng, Tiêu Y thậm chí dùng phép khích tướng: "Ngươi không dám cũng là chuyện bình thường."Công Tôn Tố cười lạnh, tức khắc thấy rõ phép khích tướng của Tiêu Y."Ngươi cho là dùng phép khích tướng thì có tác dụng?""Được, ta sẽ hạ thấp cảnh giới chiến đấu với ngươi."Tiêu Y hết sức hài lòng, nói với những người khác: "Hay lắm, hôm nay ta đánh thắng nàng, các ngươi đều phải cút cho ta."Tuyên Vân Tâm kinh ngạc, không ngờ Tiêu Y lại thông minh như vậy.Thiên Ngự Phong chỉ có một mình Tiêu Y, bất kể là Cận Hầu hay là Cảnh Dương, Công Tôn Tố, đếu có thực lực Kết Đan Kỳ trở lên.Tiêu Y không có chút phần thắng nào.Cho nên nàng muốn dùng cách này ép bọn Cận Hầu rời khỏi đây.Nhưng mà, nàng thông minh, người khác cũng không ngốc.Cảnh Dương cười ha hả, biết suy nghĩ của Tiêu Y: "Đây là chuyện của Cận huynh, chúng ta không tiện nhúng tay.""Hơn nữa, cho dù có hạ cảnh giới xuống, cũng đang bắt nạt ngươi thôi."Công Tôn Tố khó chịu, nhưng mà lời của Cảnh Dương nhắc nhở ả ta.Đánh thắng không có gì phải bàn, một khi thua, càng mất mặt hơn.Cảnh Dương nói với Cận Hầu: "Cận huynh, dẫn Vân Tâm sư muội đi thôi, nha đầu kia muốn cản thì cho nàng ta một bài học là được.""Còn việc ngươi lo lắng nàng ta gọi người, ha ha, hai người chúng ta ở đây, nàng ta truyền tin bằng cách nào?"Giọng nói của Cảnh Dương vô cùng tự tin, cực kì khinh thường Tiêu Y.Sau khi Công Tôn Tố hiểu ý của Cảnh Dương, khó chịu trong lòng cũng tan thành mây khói.Ả ta cười lạnh một tiếng, bàn tay thon dài vung lên với Tiêu Y, một dòng linh lực tức khắc lao về phía Tiêu Y.Tuyên Vân Tâm còn muốn ngăn cản, Cận Hầu khẽ quát một tiếng: "Sư muội."Cận Hầu rất có uy thế, để lại một nỗi ám ảnh lớn trong lòng Tuyên Vân Tâm, gã vừa quát một tiếng, Tuyên Vân Tâm tức thì run lên, chần chờ.Chỉ chần chờ có một chút, Tiêu Y đã bị đòn đánh của Công Tôn Tố đánh cho liên tiếp lui về phía sau, đặt mông ngồi dưới đất.Sắc mặt Tiêu Y trắng bệch, huyết khí trong cơ thể quay cuồng, linh lực giống như dòng nước bị cắt ngang, đứt quãng, khó chịu vô cùng.Tiêu Y cố nén không hộc máu, không nói hai lời, lấy một thanh phi kiếm nhỏ ra, định gọi người tới.Nhưng lúc này, một dòng linh lực hàng lâm, Tiêu Y phát hiện mình không thể động đậy.Cảnh Dương khẽ cười một tiếng, trong giọng nói mang theo khinh thường: "Có ta ở đây, ngươi còn muốn gọi người khác tới à? Coi thường ta quá rồi đó?""Cận huynh, đi thôi, mang nha đầu đó đi luôn, chờ đến lúc bọn họ phát hiện thì đã muộn."Cận Hầu gật đầu, nói với Tuyên Vân Tâm: "Sư muội, đi thôi, chẳng lẽ ngươi muốn ta tự mình ra tay sao?"Mặc dù giọng Cận Hầu rất bình tĩnh, lại làm cho Tuyên Vân Tâm giật thót.Tiêu Y chửi ầm lên: "Đám chó chết không có mắt các ngươi, chờ sư huynh ta trở lại, nhất định sẽ cho các ngươi một bài học."Tiêu Y bị thương, trong lòng ấm ức, bi phẫn, trong mắt nén nước mắt.Sư phụ không ở nhà, Đại sư huynh không ở nhà, Nhị sư huynh cũng không ở nhà.Bây giờ có người tới cửa khi dễ, nàng bất lực, ngay cả muốn gọi người khác không được.Ta như thế này chắc là rất thảm?Nhất định sẽ bị Nhị sư huynh mắng chết, làm mất mặt mọi người quá.Công Tôn Tố đến trước mặt Tiêu Y, quan sát Tiêu Y, cười lạnh liên tục: "Sợ rồi sao, khóc luôn rồi này."Tiêu Y ngẩng đầu nhìn Công Tôn Tố, Công Tôn Tố nhìn từ trên cao xuống, cao ngạo nhìn nàng.Không được, ta không được phép khóc trước mặt người như thế.Tiêu Y cố nén nước mắt, căm tức nhìn Công Tôn Tố: " Bà già, nhìn cái gì?""Muốn chết!"Công Tôn Tố giận dữ, nâng tay lên tát vào mặt Tiêu Y.Đột nhiên, một đạo kiếm mang sắc bén màu trắng xuất hiện, bắn thẳng tới Công Tôn Tố.Kiếm mang bất ngờ mang theo cả kiếm ý sắc bén.Ai nấy đều thất kinh.Công Tôn Tố càng không kịp chuẩn bị, chờ ả ta phản ứng lại được thì kiếm mang đã tới sát mặt.Ả ta chỉ có thể nghiêng đầu sang một bên, kiếm mang lướt qua sát mặt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận