Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1972

Chương 1972Chương 1972
Nhóm dịch: Thiên Tuyết “Ngươi... ngươi!”
Hung Trừ nhìn Lữ Thiếu Khanh, vừa sợ vừa giận.
Tên tiểu tử hỗn đản này thật đáng sợ.
Lữ Thiếu Khanh trừng mắt lườm hắn ta: “Cho nên, ngươi nên tôn kính ta một chút.” “Thiên đạo là ca của ta, tất cả mọi người đầu do ca của ta bảo bọc.”
“Thức thời thì ngoan ngoãn giao linh thạch lên hiếu kính ta đi.” Hắn vươn tay ra với Hung Trừ, vây vây: “Lấy ra đi, ta giữ thay ca ta.”
Âm ầm!
Lại một tia sét nữa giáng xuống, lần này là bổ vào đầu Lữ Thiếu Khanh.
Đốt cho bộ tóc hắn vừa mới vất vả vuốt xuống lại xù lên. “Ta đi, có bệnh à? Bổ nhầm người rồi!”
Lữ Thiếu Khanh trừng muốn nứt cả mắt, ngẩng đầu lên trời gầm lên: “Ta muốn chút linh thạch thì làm sao?” “Ngươi thanh cao, ta sắp chết đói rồi.”
Mây đen trên trời hoàn toàn tiêu tan, vạn dặm tỉnh không. Thiều Thừa hết hồn, lại xông lên vả cho Lữ Thiếu Khanh một phát nữa.
“Hỗn trướng, câm miệng cho tat”
Thiều Thừa lại lần nữa bị dọa muốn chết.
Lữ Thiếu Khanh sờ sờ đầu, khó chịu lầm bầm: “Bó bổ con, còn không cho phép con mắng sao ạ?” “Chỉ cho châu quan phóng hỏa, không cho bách tính đốt đèn sao?”
“Bổ ta hết lần này đến lần khác, đã tan rồi còn muốn bổ ta, bổ mấy người xung quanh nữa không được sao?”
Bạch Thước, Liễu Xích, thậm chí cả Hung Trừ nghe xong lại như có điều suy nghĩ.
Thiều Thừa cũng nghe rõ, lập tức lại vả cho Lữ Thiếu Khanh một bàn tay nữa: “Hồn trướng, vừa rồi ngươi vân nói hươu nói vượn sao?”
“Trên kia vẫn còn mây đen, có sét đánh xuống cũng chỉ là trùng hợp.”
“Ở bên cạnh ngươi đều bị xui xẻo lây."
Lữ Thiếu Khanh quả quyết phủ nhận: “Không phải, thiên đạo là ca của con.”
“Hỗn trướng, chuyện này chớ có nói lung tung.” Thiều Thừa lại hung tợn giơ tay lên: “Phải có lòng kính sợ với thiên đạo.”
Bên kia Hung Trừ yên tâm, âm thầm thở phào một cái. Hù chết lão Hùng ta.
Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy mấy người Bạch Thước như đang suy nghĩ gì đó, bèn nói: “Sư phụ, chúng ta rời khỏi đầy đi.”
Nơi này quá nguy hiểm, không biết Xương Thần sẽ nhảy ra lúc nào, vân nên tránh đi thì hơn.
Bạch Thước cau mày hỏi lại lần nữa: “Rốt cuộc ngươi đã làm cái gì?”
Lữ Thiếu Khanh xòe hai tay, thành thật nói: “Ta thật sự không biết, hay là tiền bối hỏi nó một chút?”
Hắn chỉ chỉ tay lên trời.
Bạch Thước không biết nói gì nữa, bà ta hỏi cái rắm ấy. Dù thiên đạo có ý thức bà ta cũng không dám hỏi.
Hít sâu một hơi, bà ta đè nén lửa giận xuống, thi lễ thật sâu với Lữ Thiếu Khanh: “Công tử, mong ngươi giúp ta một chút.”
Lữ Thiếu Khanh vội vàng nhảy sang một bên, lắc đầu quầy quậy chối: “Tiền bối, ngài quá coi trọng ta rồi.” “Giờ trong tình huống này, ta không thể làm gì hết.” “Ngươi thì khác, đi tìm người đi." Bạch Thước thất vọng, nói: “Công tử, không phải ngươi muốn ta dạy bảo bọn họ sao?”
Đến lúc này, chỉ có thể lấy bọn Tiểu Hồng ra làm điều kiện.
“Không vội, không vội.” Nhưng Lữ Thiếu Khanh lịa khoát khoát tay: “Chờ ngươi rảnh rồi lại nói. Cứ vậy đi.” Ở đây quá nguy hiểm, đương nhiên là chạy được bao nhanh là phải chạy.
Về phần để Bạch Thước dạy bảo gì đó, chỉ khi nào Lữ Thiếu Khanh xác nhận được nơi này an toàn mới có thể để cho bọn Tiểu Hồng ở lại nơi này.
Hiện giờ phải nhanh chóng chuồn đi thôi.
Sau khi nói xong, hắn lập tức xông lên nói với bọn Thiều Thừa: “Đi thôi, chúng ta rời khỏi đây.”
Nhìn đoàn người Lữ Thiếu Khanh rời đi.
Liễu Xích, Hung Trừ, Doanh Thất Thất cùng Ma Nhiên đầu nhìn sang Bạch Thước, hỏi: “Tiền bối, làm sao bây giờ?” Bạch Thước buồn rầu nhìn theo Lữ Thiếu Khanh đi xa dần, cẳn bản bà ta không hiểu vì sao trời cao lại giáng xuống lôi đình.
Nhìn thì tưởng là vì Lữ Thiếu Khanh, trên thực tế bà ta mới bị thương nặng nhất.
Ba ta cảm thấy mình như một bệnh nhân mà đến nguyên nhân mình bị bệnh cũng không biết.
Không làm rõ được nguyên nhân bị bệnh, không cách nào hốt thuốc đúng bệnh được.
Bà ta thở dài một hơi: “Thế cục hiện giờ đang rất bất ổn, ta cũng không biết còn có thể trấn áp Xương Thần bao lâu nữa.”
“Biện pháp duy nhất chỉ có thể là tu bổ đại trận.”
Bạch Thước chỉ có thể nghĩ ra biện pháp như vậy.
Đại trận dưới chân là đại trận cấp tám, bị tia sét vàng kim bổ xuống mà lung lay sắp đổ rồi.
Nhưng muốn tu bổ đại trận nhất định phải bỏ ra rất nhiều nhân lực và vật lực, cả Yêu giới phải đoàn kết lại. “Đáng tiếc, nếu bọn họ đồng ý thì tốt rồi.”
Lữ Thiếu Khanh hỗ trợ giải quyết Hắc Thước và khe hở, khiến cho Bạch Thước tin tưởng vào hắn.
Lần đầu tiên gặp được nhân loại đặc biệt nwh thế, Bạch Thước cảm thấy hắn chính là Chúa cứu thế của Yêu tộc. Nhưng Hung Trừ không thích nghe lời này: “Tiền bối, không cần bọn họ hồ trợ ta cũng có thể giải quyết.”
“Tu bổ đại trận cần bất kỳ vật tư gì chúng ta cũng có thể tìm được.”
Liễu Xích gật đầu, hai mắt lóe lên hung tợn: “Yêu tộc phải thống nhất lại.” “Nhị sư huynh, Nhị sư huynh” Bên này Tiêu Y không nhịn được nữa rồi, vừa rời đi đã lập tức chạy tới hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Chẳng lẽ huynh lại đột phá?” Tiêu Y tò mò ghê gớm, rất muốn biết đã xảy ra chuyện gì.
Thiều Thừa, Kế Ngôn cùng bốn con tiểu gia hỏa cũng chăm chú nhìn sang.
Lữ Thiếu Khanh phiền muộn thở dài: “Ta gặp phải Thiên Ma vương ngoại vực, Vương thật sự ấy.” Hắn đại khái kể lại mọi chuyện, tất cả đầu giật mình. Hai mắt Tiêu Y sáng rực lên: “Nhị sư huynh, xinh đẹp lắm sao?”
Nàng quan tâm tới ngoại hình của Hồng Hành hơn bất cứ chuyện gì khác.
Dám ổi dụ hoặc Nhị sư huynh, chắc chắn phải rất tự tin vào ngoại hình của mình. Mà Nhị sư huynh còn nói đến đạo nữa?
Không nói là lần đầu tiên, hay lần thứ hai, dù sao thì Nhị sư huynh cũng đã bị người ta mê hoặc rồi.
Lữ Thiếu Khanh giơ tay muốn đánh Tiêu Y.
Tiêu Y trốn tiệt sau lưng Thiều Thừa. Có Thiều Thừa phía trước ngăn cản, Lữ Thiếu Khanh không có cách nào ra tay được.
Nhìn Lữ Thiếu Khanh không làm được gì, Tiêu Y cực kỳ đắc ý.
Hừ, ta không ngốc đâu.
Có sư phụ ở đây, ta còn lâu mới bị ngươi đánh bại.
Lữ Thiếu Khanh hừ một tiếng: “Đẹp hơn muội.”
Nụ cười trên mặt Tiêu Y tắt ngúm, trong lòng bị tổn thương.
Thiều Thừa hỏi: “Ngươi diệt được Thiên Ma Vương vực ngoại, hẳn là chuyện tốt mới đúng, vì sao lại bị sét đánh?” Cho dù là sư phụ, Lữ Thiếu Khanh cũng không nói hết toàn bộ ra.
Không cần phải nói chuyện cách sống lệch lạc ra đâu. Lữ Thiếu Khanh phiền muộn nói: “Ai biết được, thiên đạo chó má lại lên cơn.” “Không nói nữa, đi về trước đi."
Lữ Thiếu Khanh lấy Giới ra: “Mở cửa!"
Giới gật đầu, đang định nói gì đó, bông nhiên đờ mặt ra. Một giọng nói vang lên trong đầu: “Đi tới bên ngoài Thận Cốc đi."
Trước khi Lữ Thiếu Khanh tiến vào Thận Cốc, khi ở Vụ thành hắn đã để cho Giới nhớ kỹ tọa độ của Vụ thành.
Suýt nữa thì Giới đã khóc rồi. Lão đại, muốn làm gì nữa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận