Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1892

Chương 1892
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Chỉ riêng Hóa Thần kỳ đã vẫn lạc mười mấy người.
Kỳ thành binh lực trống rỗng, nhân số cao thủ không đủ, tử thương thảm trọng.
Tuy nhiên!
Tộc Phi Cầm nhân số đông đảo, cùng nhau tiến lên, tộc Tẩu Thú bên này dựa vào Kỳ thành để ngăn cản.
Mặc dù ở thế hạ phong nhưng vẫn chưa đến mức lập tức sụp đổ bị diệt.
Bọn hắn còn duy trì một hơi thở.
Chính là quyết đấu của Luyện Hư kỳ.
Luyện Hư kỳ quyết định thắng bại thật sự.
Tộc Tẩu Thú thắng, tộc Phi Cầm tới đông mấy cũng sẽ thất bại.
Nếu như tộc Tẩu Thú thua, Kỳ thành sẽ rơi vào, tộc Tẩu Thú triệt để thất bại.
Chiến đấu của Luyện Hư kỳ với bên phía tộc Tẩu Thú mà nói, bọn hắn cũng chẳng tốt đẹp gì mấy.
Ngoài Vương của bọn hắn, Hổ tộc hai vị, Hồ tộc hai vị, Viên tộc ba vị, Khuyển tộc một vị, hết thảy tám vị Luyện Hư kỳ.
Mà tộc Phi Cầm tới mười bảy vị.
Mười bảy đối đầu tám còn dư ra một vị.
Hai đánh một, không phải ai nấy cũng là thiên tài để có thể giằng co qua lại.
Tuy nhiên tộc Tẩu Thú bên này cũng không phải tất cả đều ở thế yếu.
Chí ít ba vị tộc trưởng Hổ tộc, Viên tộc cùng Hồ tộc đều là tồn tại hậu kỳ cảnh giới tầng bảy, tám, thực lực thuộc dạng đỉnh phong của Yêu giới.
Còn bên tộc Phi Cầm đại đa số đều là sơ kỳ và trung kỳ.
Cho nên, tộc Phi Cầm bên này có lẽ đánh không thắng, nhưng nhất thời cũng sẽ không thua, duy trì hi vọng cho tộc Tẩu Thú.
Luyện Hư kỳ của tộc Tẩu Thú và tộc Phi Cầm đều đánh nhau trên trời.
Bọn hắn tận lực tránh đi mặt đất, bằng không với thực lực của bọn hắn, cho dù là một ba động nho nhỏ cũng đủ để tộc Tẩu Thú và tộc Phi Cầm bên dưới tử thương thảm trọng.
Đối phương chết không sao, chủ yếu người mình cũng chết theo thì thua lỗ quá.
Trên bầu trời thỉnh thoảng hiện lên các loại quang mang, ba động khủng bố không ngừng phát ra.
Mặt đất không ngừng cuốn lên từng cơn gió lốc, không ngừng tứ ngược, tựa như tận thế vậy.
Hồ Tuyết nhìn gió lốc không ngừng tứ ngược phía xa, cát bay đá chạy, vô số cây cối đột ngột từ mặt đất bị nhổ lên, cuốn vào trong gió lốc cuối cùng hóa thành bột phấn.
Cũng chỉ có ngọn núi dưới chân bọn hắn là gió êm sóng lặng, gió lốc tứ ngược không cách nào ảnh hưởng đến nơi này.
Hồ Tuyết nhìn Kế Ngôn đứng trên đỉnh núi, nhìn thẳng bầu trời, còn cả Lữ Thiếu Khanh ngồi dưới đất, cười tủm tỉm ăn linh đậu.
Hắn ta rất muốn mở miệng một lần nữa thỉnh cầu bọn hắn xuất thủ tương trợ.
Lúc này, thêm một người, là thêm một phần sức mạnh.
Hơn nữa Lữ Thiếu Khanh, Kế Ngôn đều không phải Luyện Hư kỳ bình thường, thực lực vượt qua Vương Cảnh Sơ.
Hình như là tồn tại cảnh giới Luyện Hư trung kỳ .
Bọn hắn chịu ra tay, tuyệt đối có thể cho Kỳ thành trợ giúp rất lớn.
Hồ Tuyết nhìn qua nơi xa, Kỳ thành đã không nhìn thấy cái bóng, dường như đã biến mất trong cơn bão táp.
Hồ Tuyết lo lắng, hắn ta nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, bờ môi run rẩy: “Tiền bối, ngươi, ngươi không có ý định xuất thủ sao?”
“Đối phương quá cường đại, ta hữu tâm vô lực.”
“Ta cũng rất muốn hỗ trợ, tuy nhiên nha, không còn cách nào khác.”
Lữ Thiếu Khanh lộ dáng vẻ cao giá, chuyện này chẳng liên quan gì tới mình khiến Hồ Tuyết vô cùng cạn lời.
Ban nãy ngươi còn nói cần có phí ra trận đấy.
“Tiền bối, không bằng ngươi hỗ trợ truyền chút tin tức ra ngoài đi.” Hồ Tuyết đưa ra một yêu cầu.
Tộc Phi Cầm phong tỏa chết không gian trong phương viên trăm vạn dặm của Kỳ thành, bất kỳ tin tức gì đều không thể truyền ra ngoài.
Tộc Tẩu Thú Kỳ thành muốn cầu viện binh cũng không còn cách nào khác nào.
“Ta truyền tin cho ai?” Lữ Thiếu Khanh hỏi ngược một câu: “Ngươi biết không?”
Hồ Tuyết trầm mặc.
Không có người liên hệ, truyền thành công hay không cũng là một vấn đề.
“Ngươi yên tâm xem kịch đi, một kẻ huyết mạch không thuần như ngươi sốt ruột cái gì?”
Hồ Tuyết cười khổ: “Ta dù sao cũng là tộc Tẩu Thú, Kỳ thành bị đánh hạ, tộc Tẩu Thú suy sụp, ta cũng không khá hơn chút nào.”
Lữ Thiếu Khanh không kìm được coi trọng Hồ Tuyết thêm vài lần, không ngờ còn có cả kiến thức này: “Không ngờ ngươi còn có loại giác ngộ này.”
Lời còn chưa dứt, Lữ Thiếu Khanh đột nhiên nhìn về phía Kỳ thành.
Ở bên kia, có mấy đạo lưu quang từ trong gió lốc xông ra.
Lưu quang khác nhau, như cỗ sao chổi xẹt qua chân trời, bay thật nhanh.
Lưu quang chia làm hai bộ phận, một bộ phận phía trước, chỉ có bốn đạo, mà ở phía sau thì có hơn sáu đạo.
Ngay vào lúc tiến vào tầm mắt nhóm Lữ Thiếu Khanh, trong lưu quang phía sau đột nhiên bộc phát một cỗ ba động, một con chim lớn màu đen xuất hiện, hét lên một tiếng, hai cánh chấn động, trong nháy mắt tăng tốc, hóa thành một đạo thiểm điện phóng tới phía trước.
Mà trong bốn đạo lưu quang phía trước cũng vọt ra một đạo lưu quang, hóa thành một bóng dáng to lớn, một con mãnh hổ ngửa mặt lên trời gào thét, sau đó hung hang đụng vào đại điểu.
Hai bên triền đấu trên trời, tiếng hổ gào thét, chim hót chấn thiên, cuối cùng từ trên trời song song rơi xuống không biết sống chết.
Lưu quang còn sót lại cũng không nhìn ra chút gì, gắt gao truy sát.
Tiêu Y tinh mắt, chỉ vào ba đạo lưu quang càng ngày càng gần: “Là ba người mèo con, hầu tử và hồ ly tinh bọn hắn.”
Hồ Tuyết bên cạnh nghe thấy trợn trắng mắt.
Người ta có tên có tuổi mà ngươi gọi như vậy, lịch sự đâu?
Tuy nhiên Hồ Tuyết cũng khiếp sợ không thôi, nhìn chật vật chạy trốn chính là ba người Vương Sí, Nguyên Tuần, Hồ Yên mới gặp cách đây không lâu.
Hồ Tuyết đã có thể cảm thụ được khí tức yếu ớt của bọn hắn, đã bị thương, tình huống không thể lạc quan.
“Tiền bối!”
Hồ Tuyết không kìm được một lần nữa nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh.
Hiện tại, chỉ có Lữ Thiếu Khanh ra tay mới có thể cứu được bọn hắn.
Tiêu Y cũng nhìn sang Nhị sư huynh mình, đợi Lữ Thiếu Khanh phân phó.
Lữ Thiếu Khanh ngáp một cái: “Liên quan quái gì đến ta, không ai được phép lên tiếng, lo xem kịch đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận