Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1385: Ông ăn tiệc tiệc đứng à?

Chương 1385: Ông ăn tiệc tiệc đứng à?Chương 1385: Ông ăn tiệc tiệc đứng à?
Bạo tạc khủng bố như vậy, Tương Quỳ tự nhận mình không ngăn cản nổi, dù là trong tay có pháp khí thất phẩm cũng không ngăn cản nổi.
Tế thần có mạnh hơn nữa thì chẳng qua cũng chỉ có cảnh giới Hóa Thần, bị bạo tạc thế này đánh trúng có lẽ hài cốt cũng không còn.
Nghĩ tới đây, Tương Quỳ nhẹ nhàng thở ra.
Ông ta cảm thấy dường như bầu trời cũng trở nên tươi sáng lên.
Tảng đá lớn đặt trên đỉnh đầu bị nện cho rơi mất, tất thảy mọi thứ trên thế giới này trông đều tốt đẹp như vậy.
Nhưng, sau khi Tương Quỳ nói xong lại nhìn thấy vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn nghiêm túc.
Trong lòng ông ta hơi hồi hộp, không phải chứ, Tế thân vẫn chưa chết sao?
"Các ngươi..."
Lữ Thiếu Khanh hỏi Kế Ngôn: "Huynh cảm nhận được rồi à?"
Kế Ngôn trầm giọng, toàn thân chiến ý tràn ngập: "Cảm nhận được rồi."
Hai người tu luyện Kinh Thần quyết, cảm giác nhạy cảm.
Cả hai đều có thể cảm nhận được nguy hiểm như ẩn như hiện ở nơi xa, giống như có một con dã thú tiềm phục trong rừng sâu, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào ra.
"Cho nên, vẫn nên chạy đi thôi" Lữ Thiếu Khanh vội vàng triệu hoán phi thuyền ra: "Lên thuyền, lên thuyền."
"Tế thần vẫn chưa chết?" Tương Quỳ kinh ngạc, không thể tin được: "Nó, còn có thể sống sót?"
Trên mặt Tương Quỳ lộ ra biểu cảm khó tin, Tế thần dù thế nào đi nữa cũng chỉ có cảnh giới Hóa Thần.
Cho dù là quái vật nhưng chung quy cũng chỉ là quái vật mà thôi, cũng không phải loại tồn tại không sống không chết kia.
Bạo tạc khủng bố như vậy có thể lưu lại được một khúc coi như thực lực của Tế thần đã hơn người lắm rồi.
Sao có thể chưa chết được?
Vãi!
Lữ Thiếu Khanh cũng lộ ra vẻ khó tin, không khác biểu cảm của Tương Quỳ lắm, sau khi hắn đánh giá Tương Quỳ một lượt liền hỏi Kế Ngôn: "Vừa rồi hai người các huynh có gặp chuyện gì không?”
Kế Ngôn lắc đầu: "Không có."
"Không có?" Giọng Lữ Thiếu Khanh nâng cao vài tông: "Sao có thể không có được? Sao lão nhân này bây giờ không thấy có chút dáng vẻ đại trưởng lão nào vậy?"
"Làm gì có nửa điểm dáng vẻ Hóa Thần nên có?"
"Ông ấy bị đoạt xá rồi? Nhất định là bị đoạt xá, nếu không sẽ không nói ra những lời ngu xuẩn như vậy."
Sau khi hắn lộ ra biểu cảm bi thương liền kêu rên hai tiếng: "Gia gia, người chết thật thê thảm, đồng tiền của người ta sẽ giúp người bảo quản thật tốt, kế thừa di chí của người."
"Khốn kiếp, ngươi nói gì đó?" Tương Quỳ cắn răng, đại lão giáo dục quả nhiên có vấn đề.
Tên tiểu tử khốn kiếp này thiếu lễ phép.
Lữ Thiếu Khanh ha ha cười lạnh hỏi lại: "Ngây thơ cho rằng Tế thần cứ như vậy không còn nữa, suy nghĩ ngu xuẩn như vậy tới sư muội ta cũng chẳng có, ông lại có suy nghĩ này."
"Ông còn dám nói ông là cao thủ Hóa Thần kỳ? Ông còn dám nói ông là đại trưởng lão có mấy chục vạn hơn trăm vạn tiểu đệ?"
Nhưng, bên này Lữ Thiếu Khanh vừa khởi động phi thuyền không bao: lâu, sương mù màu đen phía trước bọn họ mãnh liệt lao ra, giống như đột nhiên xuất hiện vậy.
Trong nháy mắt, thiên địa lập tức bị sương mù màu đen che phủ, một đạo thân niệm từ trong sương mù màu đen truyền ra.
"Nhân loại đáng chết, nhân loại đê tiện, ta phải giết ngươi, ta phải trấn áp ngươi vạn vạn năm, ta phải khiến ngươi muốn sống không được muốn chết không xong."
Trong thân niệm của Tế thần tràn đầy oán hận vô tận, hận ý ngập trời, thiên địa vì đó mà biến sắc.
Tương Quỳ ngây dại, lần bạo tạc này không thể nổ chết Tế thần sao?
Trong lòng ông ta lại một lần nữa bị đả kích.
Buồn cười trước đó còn tưởng rằng mình có thể ngăn cản được Tế thần, che chở được tổ chức của mình.
Bây giờ ông ta mới biết chênh lệch giữa mình và Tế thần lớn chừng nào. Tương Quỳ tự nhận mình tuyệt đối không thể sống sót dưới loại bạo tạc như thế này, loại uy lực bạo tạc đó còn lớn hơn uy lực tự bạo của một vị Hóa Thần.
Lữ Thiếu Khanh nhận ra sắc mặt Tương Quỳ không đúng, không kìm được ngạc nhiên: "Lão đầu, ông làm gì Tế thần rồi?"
"Sao ả có oán khí lớn với ông như vậy?"
Tương Quỳ vừa nghe thấy lời Lữ Thiếu Khanh, trong lòng liền tức giận, nhìn hằm hằm Lữ Thiếu Khanh: "Lời này của Tế thần là đang nói với ai, bản thân ngươi còn không rõ sao?"
Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc gật đầu: "Nói với ông đấy, chắc chắn ông đã làm gì rồi?"
"Không phải chứ." Lữ Thiếu Khanh kinh hãi: "Ông ăn tiệc đứng Tế thần rồi à?”
"Không phải chứ, ông có thân phận gì, địa vị gì? Muốn gì tùy tiện nói một câu là được, ăn nhanh cũng được, ăn tiệc đứng thật chả ra làm sao cả."
"Hơn nữa còn với Tế thần nữa, loại đam mê này của ông, vãi chưỡng!"
"Ăn tiệc đứng cái gì?" Tương Quỳ không hiểu, Lữ Thiếu Khanh làm động tác mô phỏng.
Tương Quỳ lập tức nổi sát tâm, cầm đồng tiền tay nâng cao, ta giúp ngươi thanh lý môn hộ được không?
"Được rồi, đừng làm rộn nữa" Lữ Thiếu Khanh không hề sợ hãi, ngược lại như ông cụ nọn: "Giờ mọi người nên nghĩ biện pháp giết chết Tế thần."
"Ta giết ngươi trước." Tương Quỳ căn răng, phẫn hận không thôi. Chẳng trách gần đây cứ cảm thấy răng mình đau, hóa ra là vì tiểu tử khốn kiếp ngươi chọc tức đến mức nghiến răng.
"Đem cái khí thế muốn đánh chết ta đó mà đi đánh Tế thần đi" Lữ Thiếu Khanh trâm lặng nói một câu.
Tương Quỳ ngạc nhiên, lập tức kịp phản ứng.
Tiểu tử khốn kiếp này cố ý sao?
Cố ý phá trò để mình một lần nữa khôi phục đấu chí?
Ánh mắt Tương Quỳ phức tạp nhìn Lữ Thiếu Khanh một chút, trong lòng càng thêm hổ thẹn, mình sống lâu như vậy, thế mà còn không bằng một tiểu tử chưa ráo máu đầu.
"Ông đừng nhìn ta như vậy, ta sợ hãi" Lữ Thiếu Khanh cảnh giác lui lại một bước: "Về sau ông ăn tiệc đứng đừng nghĩ đến ta là được."
Không được, không nhịn được nữa.
Đồng tiền của Tương Quỳ lại một lần nữa sáng lên.
Mà lúc này, Tế thần ở phía xa cũng xuất hiện trong sương mù màu đen, một cỗ khí tức hung hãn như gió lốc cuốn sạch toàn bộ thiên địa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận