Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1554

Chương 1554Chương 1554
"Cái gì?"
Ánh mắt đám người Du Tế không kìm được rơi lên người Lữ Thiếu Khanh bây giờ còn đang ngủ trên cột buồm, chưa từng động đậy.
"Lão đại, ta đã nói mà, không nên mang theo hắn."
"Là hắn, hay rồi, giờ lại rước thêm phiền phức cho mình."
Đám người có lời oán giận.
Vốn là nhìn Lữ Thiếu Khanh khó chịu, hiện tại là càng thêm khó chịu.
"Đội trưởng, bảo hắn đi xuống đi."
"Đúng vậy, hắn không phải người của chúng ta."
"Đừng để hắn liên lụy chúng ta" Du Tế bất đắc dĩ, các ngươi cho rằng ta muốn à.
Hắn ta chỉ có thể nói với Chu Dật Tu: "Chu công tử, hắn là khách của chúng ta, không phải người thương đội chúng ta, ngươi xem thử có thể thông cảm không?"
Chu Dật Tu phất tay, cười lên: "Có thể, ngươi bảo hắn xuống ta thu các ngươi mười vạn viên linh thạch."
Nụ cười rất xấu xa, rắp tâm hại người.
Du Tế nếu như đuổi Lữ Thiếu Khanh xuống, hắn ta sẽ tăng thêm một phần không tín nhiệm trong đội ngũ này.
Sau này một khi gặp chuyện, loại không tín nhiệm này sẽ phóng đại vô hạn.
Du Tế lắc đầu: "Hắn là khách của chúng ta, ta không thể để hắn xuống được."
Lục Vô Song cũng biểu thị ủng hộ: "Không sai, lên thuyền, mọi người chính là đồng bạn, chúng ta không thể vứt bỏ đồng bạn."
"Được thôi, năm mươi vạn viên linh thạch lấy ra." Chu Dật Tu lười nói nhảm, hạ thông điệp: "Nếu không, đừng trách ta không khách khí."
"Chỉ cần năm mươi vạn viên linh thạch, học người ta ăn cướp mà không thấy ngại à?" Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên.
Đám người ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn lại.
Thấy Lữ Thiếu Khanh vẫn luôn nằm ngủ ngồi dậy, ngáp một cái, vỗ võ miệng, dáng vẻ như vừa tỉnh ngủ.
"Tiểu tử, ngươi nói cái gì?" Chu Dật Tu giận tái mặt, trong lòng sinh ra mấy phần sát ý.
Hắn ta tu luyện cùng Tân Hồng thượng nhân, ở núi Đỉnh Tinh này có thể nói dưới một người trên vạn người.
Lời của Lữ Thiếu Khanh khiến hắn †a cảm thấy mình bị mạo phạm.
Du Tế khoát tya với Lữ Thiếu Khanh, ý bảo Lữ Thiếu Khanh không cần nói chuyện.
Du Tế không biết là, sở dĩ Lữ Thiếu Khanh chịu mở miệng nói chuyện, tất cả đều là bởi vì câu nói ban nãy của hắn ta.
Nếu như Du Tế nói muốn đuổi Lữ Thiếu Khanh xuống, Lữ Thiếu Khanh sẽ trực tiếp rời đi, không cần quan tâm chút nào.
"Ta nói, mới mở miệng đã đòi năm mươi vạn viên linh thạch, cũng không cảm thấy ngại học người cản đường cướp bóc?" Lữ Thiếu Khanh ngồi bên trên cột buồm, dùng loại thái độ bề trên nhìn Chu Dật Tu.
Nụ cười của Lữ Thiếu Khanh lạnh nhạt, mặc dù không cố ý biểu hiện nhưng vân khiến mọi người cảm thấy Lữ Thiếu Khanh không để Chu Dật Tu vào mắt.
Đây là một loại khinh thị bản năng.
Giống như tổn tại trên đỉnh chuỗi thực vật nhìn con giun con dế vậy.
Loại khinh thị này khiến Chu Dật Tu trong nháy mắt xù lông.
Hản là ai?
Sư phụ hắn ta là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, có lẽ ở Nhữ thành không đáng nhắc tới, nhưng ở những nơi khác của Trung Châu, một vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ đã là †ồn tại hết sức khủng bố.
Đại sát khí hành tẩu. Nguyên Anh kỳ không rẻ như vậy.
Thân là đồ đệ tu sĩ Nguyên Anh kỳ, trong phương viên vạn dặm, hắn ta có thể đi ngang.
Người biết thân phận của hắn ta đều cung cung kính kính với hẳn ta.
Ở đây, lại có người dám khinh thị hắn ta như vậy?
Mấu chốt là, tên đáng ghét này tuổi còn nhỏ hơn hắn ta, còn đẹp trai hơn hắn 1a.
Cái này không thể nhịn được!
"Ngươi đang tìm cái chết!" Sát ý của Chu Dật Tu trong nháy mắt tăng vọt, tất cả mọi người cảm nhận được sát ý của hắn ta.
Du Tế bên này võ mạnh trán mình một cái, thấp giọng rên rỉ: 'Khốn kiếp."
"Tiểu khốn kiếp không biết trời cao đất rộng."
"Rốt cuộc ta đã tạo nghiệp gì?"
Lữ Thiếu Khanh rất trẻ trung, không khác gì Lục Vô Song, trẻ hơn Du Tế mấy chục tuổi.
Thanh niên, Du Tế gặp nhiều rồi.
Ý vào mình có chút thực lực, không biết trời cao đất rộng, không biết sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân, luôn cho mình là vô địch thiên hạ, ai cũng không để vào mắt.
Đây là nguyên nhân do thiếu va chạm xã hội.
Lục Hắc cũng phẫn hận không thôi: "Hại chết chúng ta."
Những người khác nhao nhao oán trách: "Đội trưởng, lúc trước không nên để hắn lên thuyền."
Du Tế khóc không ra nước mắt, ta cũng không muốn mà.
Lục Tế cầm đao trong ngực trên tay, chuẩn bị sẵn để tuốt khỏi vỏ: "Chuẩn bị chiến đấu đi."
Du Tế đè hắn ta lại: "Xem thử một chút hãng tính."
Không đến bước cuối cùng, Du Tế không muốn xung đột với người của núi Đỉnh Tinh.
Bởi vì không có phần thắng.
Lục Vô Song lại bội phục nói: "Thật dũng cảm."
Lục Hắc nhíu mày, không vui: "Cái này gọi lỗ mãng, không biết sống chết, muội tuyệt đối không nên học."
"Hắn chết chắc."
"Có lẽ, hắn có chỗ hơn người?" Ánh mắt Lục Vô Song sáng rực, dáng vẻ lạnh nhạt của Lữ Thiếu Khanh khiến trong lòng nàng ta cảm thấy Lữ Thiếu Khanh là một chỗ dựa vững chắc.
Bên cạnh lập tức có người phản đối: "Có thể có chỗ gì hơn người?"
"Đúng đấy, còn trẻ như vậy, lỗ mãng, hắn sẽ phải trả cái giá lớn."
"Chỉ sợ hắn sẽ liên lụy chúng ta, haizz."
Lục Hắc một lần nữa nói: "Hắn muốn chết, để hắn đi chết, chúng ta không nên dính vào."
Đây là đang cảnh cáo muội muội, bảo nàng ta không nên lắm miệng để tránh rước họa vào thân.
Trong lòng Du Tế vô cùng phiền muộn, thấp giọng nói: "Lần này, chúng ta có lẽ sẽ mất cả chì lẫn chài."
Đắc tội Chu Dật Tu, có thể giữ được tính mạng mấy người bên mình đã không tệ rồi.
Du Tế đã chuẩn bị sẵn để trả cái giá lớn rồi.
Chỉ chờ sau khi Chu Dật Tu thu thập Lữ Thiếu Khanh thì tính sau.
Chu Dật Tu lạnh lùng nhìn Lữ Thiếu Khanh, dáng vẻ vân đạm phong khinh bộ của Lữ Thiếu Khanh khiến hắn ta vô cùng chướng mắt.
Hắn ta phất tay, nói với người bên cạnh: "Đi, giết hắn."
Đối với người đáng ghét, vẫn nên giết là xong hết mọi chuyện.
Chỉ có người chết, mới có thể khiến trong lòng hắn ta nguôi giận.
"Tiểu tử, ngươi đắc tội công tử nhà †a, ngươi chịu chết đi."
Hai người cười gãn, một người trong đó quả quyết xuất thủ. Hai tu sĩ đi theo bên cạnh Chu Dật Tu đều là Kết Đan kỳ, phát tán ra khí tức đáng sợ. Chương 1555
Mấy người Du Tế phát giác ra thực lực cảnh giới của hai tu sĩ này thì càng âm thầm lắc đầu.
Bọn hẳn vốn đã không coi trọng Lữ Thiếu Khanh, giờ hai Kết Đan kỳ liên thủ, dù là Du Tế cũng phải nuốt hận.
"Haizz."
Du Tế thở dài, trong lòng đã bi quan đối với tương lai của đoàn người bên mình.
Nhìn đối phương xuất thủ, thần sắc Lữ Thiếu Khanh không hề có chút biến hóa, vươn tay nhẹ nhàng băn ra.
Một cỗ kiếm ý bắn ra.
"Phụt!"
Tên tu sĩ xuất thủ kia trong nháy mắt hóa thành huyết vụ, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng chưa kịp phát ra đã tan đi trong trời đất.
"Vù,"
Một trận gió thổi qua, huyết vụ tan theo gió.
Giữa thiên địa hoàn toàn yên tĩnh.
Tất cả mọi người ngốc như gà gỗ, lâm vào sửng sốt, đầu óc trống rỗng, chậm chạp chưa lấy lại tinh thần.
Chuyện xảy ra trước mắt khiến bọn hắn như nằm mơ, khiến bọn hắn cảm thấy khó tin, không biết nên có phản ứng như thế nào.
"Phù phù."
Cũng không biết qua bao lâu, cũng không biết là tiếng hít thở của ai phá vỡ trầm tĩnh.
Tất cả mọi người hoàn hồn.
"Cái này, cái này..." "Hắn, hắn..."
Tất cả những người bên Du Tế đều há to mồm, nhìn qua Lữ Thiếu Khanh trên cột buồm, không biết nói cái gì cho phải.
Quá kinh khủng.
Cong ngón búng ra, một tu sĩ Kết Đan kỳ hóa thành huyết vụ trong nháy mắt, không chừa lại cặn bã.
Đây là vị đại lão nào dạo chơi nhân gian?
Đám người Du Tế kịp phản ứng lại, nhất thời trong lòng vô cùng kinh dị, toàn thân che kín mồ hôi lạnh.
Đặc biệt là những người từng nói qua những lời bất kính thì hai chân càng run lên, suýt nữa thì chảy nước tiểu.
Còn Chu Dật Tu đang đặt mông ngồi trên phi thuyền, toàn thân đều đang run rẩy.
"Tiền, tiền..."
Có bao giờ Chu Dật Tu gặp phải loại †ồn tại đáng sợ này chứ?
Hản ta bị dọa đến mức không nói nên lời.
Lữ Thiếu Khanh vẫy tay, kéo Chu Dật Tu từ trên phi thuyền đến như con ruồi, ném xuống dưới chân đám người Du Tế.
Sau đó hắn nói với một tu sĩ khác cũng đang bị dọa đến co quắp: "Quay về, bảo sư phụ hắn đến gặp ta."
Sau đó hắn cười tửm tỉm nói với Chu Dật Tu: "Để ta dạy ngươi ăn cướp như thế nào."
Dạy ngươi ăn cướp như thế nào?
Đám Du Tế suýt nữa cắn rách đầu lưỡi. Cái này hơi khác biệt với hình tượng cao nhân.
Có vị cao nhân nào có phỉ khí như vậy không?
Tên tu sĩ kia nhận được lời của Lữ Thiếu Khanh như được đại xá, không nói hai lời cong mông chạy được bao xa liền chạy bấy xa.
Chu Dật Tu bị Lữ Thiếu Khanh nhét vào boong tàu, thân thể và linh hồn hắn †a đều đang run rẩy.
Đá trúng tấm sắt rồi.
Nếu như có thể, hắn ta muốn khóc lên một trận, làm sao lại xui xẻo như vậy chứ?
Rất lâu sau hắn ta mới chật vật giấy giụa đứng lên, hắn ta vịn mạn thuyền, hai chân vẫn đang run lên.
"Tiền, tiền bối, vãn, vấn bối có mắt không biết Thái Sơn, mạo, mạo phạm tiền bối, mong, mong tiền bối thứ, thứ lỗi..."
Chu Dật Tu nói chuyện lắp bắp, nếu không phải cố gắng khống chế, răng trên và răng dưới của hẳn ta đã sớm va vào nhau rồi.
Nhóm người Du Tế nhìn Chu Dật Tu sắp bật khóc thì trong lòng không kìm được nảy sinh đồng tình.
Ban nãy phách lối bao nhiêu thì giờ lại hèn mọn bấy nhiêu.
Lữ Thiếu Khanh nhìn hắn ta một cái, không thèm để ý.
Hắn vẫy tay, trữ vật giới chỉ của Chu Dật Tu rơi vào trong tay hắn.
Trữ vật giới chỉ tu sĩ Trúc Cơ kỳ, Lữ Thiếu Khanh dễ dàng mở ra, hơn nữa còn không bị tổn hại bao nhiêu. Chu Dật Tu như bị sét đánh, một ngụm máu tươi phun ra ngoài, cơ thể thật vất vả lắm mới đứng dậy được một lần nữa tê liệt ngã xuống.
Sau khi kiểm kê một phen, Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, vô cùng xem thường: "Chỉ có từng này?”
"Ngay cả một trăm vạn viên linh thạch đều không có, cũng dám phách lối?"
"Không có một thân tài sản của nhà giàu mới nổi lại có dáng vẻ nhà giàu mới nổi, thật mất mặt."
Haizz, nhưng nghĩ lại cũng đúng, không phải ai cũng như ta, biết Khiêm tốn.
Mới có sáu mươi vạn viên linh thạch mà đã ngang ngược càn rỡ như vậy, nếu †a học theo hắn ta thì ta đã không vểnh đuôi đi Thiên Sơn rồi. Trong lòng mấy người Du Tế ứa ra hàn khí.
Ăn cướp vốn là như vậy mà?
Cướp đoạt trực tiếp cứng rắn.
Những người từng nói lời bất kính với Lữ Thiếu Khanh càng thêm sợ hãi, đã cảm thấy cực kỳ mắc tiểu, bất cứ lúc nào đều có thể sẽ tè ra quần.
"Tiền, tiền bối."
Chu Dật Tu một lần nữa giãy giụa đứng lên, lần này, trong lòng của hắn ta tăng thêm mấy phần oán hận, sợ hãi giảm đi mấy phần.
Hắn ta ngẩng đầu nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, một lần nữa báo ra thân phận của mình: "Tiền bối, sư phụ của ta chính là Tân Hồng thượng nhân, Nguyên Anh sơ kỳ, cảnh giới tầng ba, bất lúc nào cũng có thể sẽ đột phá, tiến vào Nguyên Anh trung kỳ." Đây là chỗ dựa của Chu Dật Tu, là con át chủ bài cuối cùng.
Lữ Thiếu Khanh gật đầu, ờ ờ hai tiếng, nổi lòng tôn kính: "Tân Hồng thượng nhân, vừa nghe là đã thấy lợi hại rồi."
Hừ, đương nhiên lợi hại.
Bằng không thì cũng sẽ không chiếm cứ được núi Đỉnh Tinh này.
Chu Dật Tu nghĩ tới thực lực của sư phụ, trong lòng tự tin, ngạo nghễ nhìn qua Lữ Thiếu Khanh: "Tiền bối, ta có thể giúp ngươi bắc cầu."
"Thật sao?" Lữ Thiếu Khanh xoa xoa tay, có mấy phần ngại ngùng: "Vậy quá cảm tạ, nhưng ta vẫn còn một câu hỏi."
Mấy người Du Tế thấy thế, trong lòng âm thầm lắc đầu thở dài.
Quả nhiên, nghe thấy thực lực của Tân Hồng thượng nhân vẫn phải cúi đầu.
Chu Dật Tu càng thêm bình tĩnh, càng thêm ngạo nghễ, đứng lên, để cho mình thân thể ưỡn càng thẳng, tràn đầy tự tin: "Cứ nói đừng ngại."
"Sư phụ ngươi có bao nhiêu linh thạch, biết không?"
œ
Vấn đề này chẳng những khiến Chu Dật Tu ngây ngẩn cả người, cũng làm cho mấy người Du Tế ngây ngẩn cả người.
Đây là thái độ cúi đầu nên có sao?
"Ngươi."
Chu Dật Tu cũng không biết nói cái gì cho phải.
"Ngươi cái gì mà ngươi." Lữ Thiếu Khanh thấy thế, lập tức trở mặt, trừng mắt liếc hắn ta một cái: "Không biết thì ngồi yên ở đấy cho ta, nếu không ta đánh chết ngươi."
Một câu đầy sức uy hiếp, Chu Dật Tu không còn dám nói nhiều.
Du Tế lúc này tiến lên, cung kính nói với Lữ Thiếu Khanh: "Gặp, gặp qua tiền bối."
"Đừng gọi tiền bối này tiền bối nọ nữa." Lữ Thiếu Khanh khoát khoát tay, nửa dựa vào cột buồm, dáng vẻ cà lơ phất phơ không có chút dáng vẻ tiền bối: "Gọi ta soái ca đi, tiền bối quá già rồi."
Hoàn toàn chính xác, dáng vẻ Lữ Thiếu Khanh không giống tiền bối, làm gì có tiền bối nào dáng vẻ như vậy?
Nhưng mà soái ca, lại không gọi được. Chương 1556
Du Tế kìm nén đến rất khó chịu, cuối cùng chọn một cách xưng hô thích hợp: "Công tử!"
Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh không phản đối, tiếp tục giả vờ lấy lá gan hỏi: "Công tử, xin, xin hỏi công tử thực lực như thế nào?"
"Nguyên Anh kỳ a." Lữ Thiếu Khanh hắc hắc cười không ngừng, giơ ngón tay cái của mình lên, tự đắc chậm rãi: "Tuổi tác này, Nguyên Anh sơ kỳ tầng một, lợi hại lắm đúng không?”
Chu Dật Tu nghe được trong lòng đại hỉ, thật là thực lực như vậy sao?
Nếu như vậy, hắn ta được cứu rồi.
Sư phụ, người mau tới đi.
Du Tế hãi hùng khiếp vía, thân thể không kìm được run run một chút.
Tên này chỉ là Nguyên Anh kỳ còn dám phách lối như vậy?
Không biết Tân Hồng thượng nhân mạnh hơn ngươi sao?
Cho nên, Du Tế sốt ruột đề nghị: "Công tử, ta cảm thấy chúng ta vẫn là mau chóng rời đi cho thỏa đáng."
"Vì sao?" Lữ Thiếu Khanh hỏi lại.
Còn có thể vì cái gì nữa?
Đương nhiên là sợ Tân Hồng thượng nhân rồi.
Hắn ta thận trọng nói: "Công tử, Tân Hồng thượng nhân là Nguyên Anh."
Mặc dù không biết thực lực của ngươi mạnh bao nhiêu, nhưng hẳn cũng là Nguyên Anh nhỉ.
Đến lúc đó không phải là đối thủ của Tân Hồng thượng nhân, ngươi chết không sao, những người chúng ta đây cũng sẽ bị chôn cùng đấy.
"Sợ cọng lông!" Lữ Thiếu Khanh vung tay lên, hào khí ngàn vạn nói: " Không phải chỉ là một Nguyên Anh sao? Các ngươi sợ cái gì?"
"Hăn phái người tới đây chặn đường các ngươi, không cho các ngươi đường sống, các ngươi không muốn phản kháng sao?"
"Hắn tới thì liều mạng với hắn, cho hắn biết cho dù thực lực chúng ta không bằng hẳn, chúng ta cũng không sợ. Cho dù là chết, cũng phải cho hắn thấy chút sắc mặt chứ."
Vãi!
Tên này không phải đầu óc có bệnh đấy chứ?
Du Tế suýt chút chửi ầm lên. Ngươi Nguyên Anh sơ kỳ cảnh giới tầng một, làm sao đánh thắng được Tân Hồng thượng nhân cảnh giới tầng ba?
Còn liều mạng với hắn ta, mấy người chúng ta cộng lại còn không bằng một cái tát cảu đối phương.
Tựa như ngươi vừa rồi vậy, dễ dàng giải quyết một tu sĩ Kết Đan kỳ.
Ngươi muốn chết, đừng lôi kéo chúng ta.
Chúng ta vẫn chưa muốn chết.
"Công tử, ta, chúng ta không phải là đối thủ." Du Tế tiếp tục vẻ mặt đau khổ: "Công tử, không bằng chúng ta rời đi trước, ngươi..."
Lữ Thiếu Khanh đương nhiên biết tâm tư Du Tế, cười hắc hắc: "Nói cái gì đó, chúng ta là cùng một bọn mà."
Có quỷ mới muốn cùng một bọn với ngươi.
"Công tử, mấy người chúng ta trên có cha mẹ già, dưới có con nhỏ."
Du Tế chỉ thiếu chút nữa là nói cầu xin buông tha, các ngươi thế lớn, tiểu nhân chúng ta đi theo, không vùng vây nổi.
"Được, đi thì đi."
Du Tế đại hỉ, lúc này lái thuyền quay đầu rời đi.
Nhưng vẫn chưa chạy được bao xa, Du Tế liền phát hiện Lữ Thiếu Khanh vẫn còn trên thuyền, Chu Dật Tu cũng vẫn còn ở đó.
Du Tế không hiểu, chỉ có thể một lần nữa lấy can đảm nói: "Công tử, ngươi, ngươi còn chưa đi sao?"
Mau cút khỏi thuyền ta đi.
"Đi cái gì mà đi? Ta đi theo các ngươi mà. Chúng ta là cùng một bọn mà."
"Trước đó ai nói , lên thuyền chính là đồng bạn, đúng không."
Lữ Thiếu Khanh cười rất vui vẻ, hai hàm răng trắng, chiếu lấp lánh, lại làm cho Du Tế suýt chút bật khóc.
Ta không muốn làm đồng bạn với ngươi, ngươi xuống thuyền cho ta có được không?
"Công tử, xin hãy buông tha!"
Du Tế không thể không trực tiếp một chút, thở dài hành lễ với Lữ Thiếu Khanh, quả quyết mở miệng: "Mấy người chúng ta thực lực quá yếu, trêu chọc không nổi Tân Hồng thượng nhân, mong công tử buông tha."
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, chỉ vào Chu Dật Tu nói: "Tha cái gì mà tha, ngươi hỏi hắn, hắn có nguyện ý buông tha các ngươi hay không?"
Ánh mắt của mọi người rơi lên người Chu Dật Tu, sắc mặt Chu Dật Tu trắng bệch, vội vàng lắc đầu: "Chuyện này là một hiểu lầm, ta có thể cam đoan mọi người không có việc gì."
Nhưng sự âm tàn trong mắt làm sao có thể giấu được giang hồ lâu năm như Du Tế?
Cho dù bây giờ Chu Dật Tu có cam đoan một trăm lần bọn hắn cũng không dám tin tưởng.
Chỉ cần Tân Hồng thượng nhân vừa đến, mấy người bọn hắn đều phải chết, trốn được bao xa cũng vô ích.
"Bịch!"
Có người đặt mông ngồi xuống boong thuyền, mặt mũi tràn đầy tuyệt vọng: "Xong, chúng ta chết chắc." "Trốn hay không trốn đều đã không có gì khác biệt."
Đội ngũ chín người lập tức có bốn năm người đã mất đi đấu chí, mặt mũi tràn đầy tuyệt vọng.
Nhưng Lục Hắc ngược lại, hắn ta đấu chí dâng cao: "Dù là Nguyên Anh kỳ thì đã sao chứ?"
"Ta cũng muốn thử thực lực Nguyên Anh kỳ."
"Không sai, cùng lắm là chết thôi, mười tám năm sau lại là một hảo hán."
Lữ Thiếu Khanh ở phía trên nhắc nhở một câu: "Có lẽ sẽ nghiền xương các ngươi thành tro, ngay cả linh hồn đều trốn không thoát."
Khí tức tuyệt vọng trong không khí càng tăng lên.
Ngay cả Lục Hắc trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Một câu của Lữ Thiếu Khanh đã giội tắt khí thế của mấy người bọn hắn hơn phân nữa.
Du Tế lập tức vô cùng u oán nhìn qua Lữ Thiếu Khanh.
Ngươi không nói lời nào có thể chết sao?
Đây là họa ngươi gây ra ngươi còn ở đó châm chọc, chúng ta có thù với ngươi à?
Mặc dù rất u oán, nhưng bây giờ Du Tế bọn hắn cũng chỉ có thể dựa vào Lữ Thiếu Khanh.
"Công tử, ngươi có lòng tin đánh thắng được Tân Hồng thượng nhân sao?"
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: "Không có lòng tin."
Mấy người Du Tế suýt nữa thì hộc máu.
Không có lòng tin ngươi còn như vậy?
Ngươi muốn chết đừng lôi kéo chúng ta chứ.
"Công tử, ngươi, ngươi như vậy, sẽ hại chết mọi người." Du Tế vẫn là không kìm được lớn tiếng nói lời này ra.
Không còn cách nào khác, đối mặt cao thủ như vậy, thực sự khó mà tôn kính.
Đầy bụng tức giận, nếu có thể đánh thắng được, Du Tế sẽ lập tức xông lên giáo huấn Lữ Thiếu Khanh một trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận