Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1134: Giảo hoạt lại hèn hạ

Chương 1134: Giảo hoạt lại hèn hạChương 1134: Giảo hoạt lại hèn hạ
Mấy người Tương Tư Tiên trốn trên phi thuyền ẩn thân giữa không trung.
Vừa tới gần một chút, Dận Khuyết đã ngây ngẩn cả người. Hắn ta thấy hai cái bóng trắng đang nhảy nhót trong đám đá.
Có chết Dận Khuyết cũng không quên được hai cái bóng trắng này.
Hắn ta nghiến răng nghiến lợi: "Là trốn đến đây sao?"
Tương Tư Tiên phát giác được Dận Khuyết không bình thường, hạ giọng hỏi thử: "Sao vậy?”
"Hai con linh sủng kia là của bọn họ. Người chúng ta muốn truy đuổi đang trốn ở đây." Tương Tư Tiên trầm mặc, nơi này không cách xa vị trí lúc trước của bọn họ.
Nói cách khác, cho dù bọn họ có tiếp tục đuổi xuống cũng sẽ chỉ càng đuổi càng xa, người muốn truy tìm đang trốn ở đây, bọn họ có đuổi tiếp cũng chỉ phí công.
Nếu không vì nhận được mệnh lệnh của gia gia nàng ta quay lại, căn bản sẽ không đuổi được người cần đuổi.
"Thật giảo hoạt!" Cho dù là Tương Tư Tiên cũng không nhịn được mà thấp giọng mắng.
Dận Khuyết tán đồng một trăm lần. Trong lòng hắn ta tràn đầy hận ý với Lữ Thiếu Khanh: "Đâu chỉ giảo hoạt, mà còn hèn hạ nữa."
Tương Tư Tiên nhìn lại theo hướng nam nhân kia, phía đó rất im ắng, có vẻ như nam nhân đó cũng trốn đi rồi, không biết đang mưu đồ cái gì.
Hai con linh sủng Đại Bạch Tiểu Bạch chạy ra ngoài giải sầu đang vui vẻ nhảy nhót chơi trong đám đá loạn.
Không ngờ đang chơi vui vẻ, bỗng nhiên nhảy đâu ra một con hồn thạch giáp thú nhỏ dọa chúng giật nảy mình.
Hai con Bạch bị dọa đến mức bộ lông trắng dựng đứng cả lên.
Thực lực của hồn thạch giáp thú nhỏ cũng tương đương với bọn chúng, chúng chỉ sợ cha mẹ con hồn thạch giáp thú nhỏ kia cơ, tận hai con hồn thạch giáp thú trưởng thành khổng lồ cơ đấy.
Cho nên, vừa thấy hồn thạch giáp thú nhỏ, hai con Bạch suýt nữa thì tè dầm.
Chỉ sợ sẽ có một con hồn thạch giáp thú trưởng thành chui từ đâu đó ra nuốt cả hai đứa chỉ với một miếng. Hai con Bạch xoay người muốn chạy, bọn chúng không có gan đi đối phó với hồn thạch giáp thú trưởng thành, nhưng con hồn thạch giáp thú nhỏ vừa thấy hai con Bạch thì tỏ vẻ vui mừng khẽ gầm lên mấy tiếng.
Hai con Bạch nghe thấy thì ngơ ngác ngẩn người, cầu cứu à?
Đại Bạch Tiểu Bạch quay đầu cảnh giác nhìn hồn thạch giáp thú trước mặt mình, thấp giọng gầm lên.
Mấy người Tương Tư Tiên phía xa xa nhìn nhau: "Bọn chúng đang nói chuyện sao?"
"Nói cái gì thế?"
Mấy người Tương Tư Tiên nghe không hiểu, ba con quái thú khác giống loài lại có thể nói chuyện với nhau dễ dàng, bọn họ cũng ngỡ ngàng.
Sau một hồi bàn bạc với hồn thạch giáp thú nhỏ, hai con Bạch xoay lưng lại, không bao lâu sau, Tiêu Y xuất hiện.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Tiêu Y xuất hiện, còn chưa kịp hỏi gì, nam nhân nãy giờ trốn trong bóng tối đột nhiên nhảy ra, khí tức cường đại tỏa ra tràn ngập.
Tiêu Y vừa đến đây, một nam nhân áo giáp đen đằng đằng sát khí nhảy ra.
Khí tức cường đại càn quét ra như một cơn lốc, vô số tảng đá bị ép cho vỡ †oang, bắn tung tóe.
Tiêu Y còn đặt chân chưa vững, không kịp chuẩn bị.
A một tiếng, như con diều bị gió thổi bay mấy mét rồi rơi cắm đầu xuống một đống đá.
Tiêu Y xoa xoa đầu đứng dậy, căm tức nhìn nam nhân kia. "Ngươi là ai? Làm cái gì đấy?"
Nam nhân kia sắc mặt tái nhợt, đằng đăng sát khí nhìn Tiêu Y.
Sau một hồi cảm nhận cẩn thận, hắn ta lạnh lùng nói: "Là ngươi giết chết tếti"
Tiêu Y kinh ngạc. Câu nói này đủ để chứng minh thân phận của người đến.
Đây là người của bộ tộc cung phụng tế tỉ.
Tiêu Y mới lớn tiếng chối: "Ngươi... ngươi nhận lầm rồi."
"Nhận lầm người?" Ánh mắt người đàn ông kia lạnh như băng, sát ý lại lăn lộn trong lòng: "Kẻ phản đạo, đáng chết!"
Phát giác được sát ý của hắn ta, Tiêu Y tiếp tục hô lớn: "Không có, ngươi nhận lầm người thật rồi, ta không phải phản đạo giả, ta có thể thề!" Nói xong, Tiêu Y vội vàng thề phủ nhân thân phận phản đạo giả của mình.
Trò chơi chữ thôi, nàng đi theo Lữ Thiếu Khanh lâu như vậy mà còn chưa học được điểm này thì tự cắt cổ mình đi cũng được.
Thấy Tiêu Y thề vậy, nam nhân kia ngẩn ngơ cả người. Không phải phản đạo giả à?
Tiêu Y rèn sắt khi còn nóng: "Ta biết người giết tế tỉ kia là ai."
"Aj2"
Nam nhân kia còn chưa kịp phản ứng, dù sao, xem Tiêu Y tràn đầy tự tin, còn thề nữa, hắn ta cũng không thể không nghỉ ngờ phán đoán của mình.
"Hắn ta tên Dận Khuyết, ta cũng không biết hắn ta là ai, nhưng hẳn ta đi hướng kia kìa, ngươi có thể thử đuổi theo xem” Tiêu Y chỉ một hướng nào đó, nói: "Hắn ta là một kẻ rất phách lối cuồng vọng, ngươi tìm được hắn ta là biết ta có nói thật không."
Dận Khuyết đang trốn giận đến mức một ngụm máu cuống tim trào lên tận yết hầu rồi nghẹn cứng ở đó khiến hai mắt hắn ta trợn trắng.
Xú nha đầu ghê tởm.
Quả nhiên là cá mè một lứa, sư huynh đáng ghét, sư muội cũng đáng ghét y thế.
Căn bản không thể so được với Đại tiểu thư ôn nhu.
Dận Khuyết nổi giận muốn lao ra tự tay giết chết Tiêu Y. Quá ghê tởm!
Nam nhân kia trầm mặc nhìn Tiêu Y, bốn nhiên hắn ta vung tay lên, uy áp cường đại ập tới.
Tiêu Y lại lần nữa không kịp chuẩn bị, bị đánh bay như một con ruồi.
Lần này nàng phụt máu tươi, bay thẳng mấy trăm mét.
"Tiểu nha đầu kia, dám nói dối trước mặt ta?" Nam nhân kia lạnh lùng nói: "Ta đã đuổi tới đây đương nhiên biết chuyện gì xảy ra."
"Tưởng giết tế ti của bộ tộc nhỏ thì không ai biết sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận