Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 888 - Ngươi giúp ta chen hàng, ta mời ngươi ăn cơm (tt)



Chương 888: Ngươi giúp ta chen hàng, ta mời ngươi ăn cơm (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmCác tu sĩ áo giáp đen phía xa cũng hành lễ, về phần người xếp hàng, vốn có không ít người có oán hận, nhưng sau khi chứng kiến một màn như vậy lại nhao nhao ngậm chặt miệng, không dám nói lung tung.Đại nhân phía trên Thánh Sơn, cũng không phải là người mà mấy tu sĩ tiểu lâu la như bọn họ có thể mạo phạm.Người bình thường không cho phép chen ngang, nhưng lão đại Thánh Sơn chen ngang, xem như là cho bọn hắn mặt mũi.Có Đàm Linh ra mặt, mọi chuyện đều vô cùng thuận lợi, đăng ký tên, nhận lệnh bài, đến lúc đó chỉ cần cầm lệnh bài lên sân tỷ thí.Lữ Thiếu Khanh cầm lệnh bài, hết sức hài lòng, tấm tắc khen ngợi: "Có quan hệ thật thoải mái."Bảo hắn đến xếp hàng, nhìn đội ngũ, tuyệt đối không được."Đi thôi, quan hệ cẩu, ta mời ngươi đi ăn cơm."Đàm Linh muốn đánh người: "Miệng ngươi có thể nói chuyện khách khí một chút hay không vậy?"Ta giúp ngươi chen hàng, thứ đổi được không phải một câu tỷ tỷ, mà là một câu quan hệ cẩu?Quả nhiên là một tên đại hỗn đản.Nhưng mà nghĩ đến chuyện tiếp theo, nàng ta cố nén tức giận, hỏi: "Ngươi nói mời ta ăn cơm, có phải thật hay không?"Đối với việc Lữ Thiếu Khanh trở mặt không thừa nhận, Đàm Linh cũng không cảm thấy kỳ quái một chút nào.Người này tuyệt đối có thể làm được.Chẳng qua Lữ Thiếu Khanh cũng không có trở mặt không nhận người, hắn gật đầu: "Đương nhiên là thật, đại nam nhân nói mà còn giả được sao? Dẫn đường đi, ta mời ngươi đến tửu lâu tốt nhất Thánh Địa ăn cơm."Trên mặt Đàm Linh lộ ra nụ cười, ánh mắt chớp động lóe ra ánh sáng giảo hoạt: "Được."Sau đó nàng ta đưa Lữ Thiếu Khanh tới một tửu lâu cao năm tầng.Gian tửu lâu này nằm ở dưới chân Thánh Sơn, cách Thánh Sơn rất gần, nhìn vị trí của nó, kẻ có thể mở ở loại địa phương này, đủ để nhìn ra năng lực của chủ nhân sau lưng.Tửu lâu trang hoàng cực kỳ xa hoa, vật liệu nhị phẩm tam phẩm có thể thấy được ở bất cứ đâu.Dưới chân là ván gỗ Lạc Sương Tử Mộc nhị phẩm, đỉnh đầu là từng viên linh châu cấp bậc tam phẩm được khảm ở trên vách tường, cho dù là đến buổi tối, cũng làm cho nơi này sáng như ban ngày.Tay vịn cầu thang là dùng vật liệu tam phẩm chế tạo, vật liệu nhu hòa thoải mái.Nơi này không có vật liệu nhất phẩm trở xuống, tất cả đều là vật liệu nhị phẩm tam phẩm.Đi vào nơi này, mỗi một bước đều giống như giẫm trên linh thạch, chạm vào mỗi một chỗ đều giống như vuốt ve linh thạch.Ở trên tầng cao nhất, còn có nhã gian do vật liệu tứ phẩm chế tạo.Tiểu nhị trong tửu lâu là Trúc Cơ kỳ trở lên, Luyện Khí kỳ không có tư cách đến hầu hạ khách nhân.Lữ Thiếu Khanh chảy nước miếng rào rào: "Đây là tửu lâu của ai?"Tòa nhà này phải tốn bao nhiêu linh thạch chứ?"Thôi gia..."Lữ Thiếu Khanh giật mình, thì ra là Thôi gia.Lão tổ Thôi gia là trưởng lão thứ ba của Thánh Địa, Thôi gia lại là một trong những gia tộc mạnh nhất ở Thánh Địa.Mở một tửu lâu ở chỗ này đúng là không có một chút vấn đề nào cả.Cũng không ai dám đến đây gây sự.Nhưng mà hai người tiến vào còn chưa kịp tìm chỗ ngồi xuống, bên ngoài liền có hai người khác đi vào.Lỗ mũi Lữ Thiếu Khanh lập tức giật giật, nói với Đàm Linh: "Không đúng, có mùi."Đàm Linh kỳ quái: "Có mùi gì?"Nàng ta ngửi ngửi, không ngửi thấy mùi gì.Nơi này là tửu lâu Thôi gia, không thể có mùi hôi thối gì.Mà đùng lúc này, một âm thanh nghiến răng nghiến lợi vang lên: "Đàm Linh!"Lữ Thiếu Khanh quay đầu nhìn lại, nhất thời vui vẻ.Trùng hợp, lại là người quen cũ.Kiếm Lan!Kiếm Lan nghiến răng nghiến lợi nhìn Lữ Thiếu Khanh và Đàm Linh, bên cạnh nàng ta là một thiếu nữ khác.Trên mặt thiếu nữ mang theo nụ cười lạnh nhàn nhạt, ánh mắt cực kỳ khinh miệt nhìn Đàm Linh.Nàng ta còn xinh đẹp hơn nhiều so với Kiếm Lan, chẳng qua thân hình lại cường tráng khôi ngô hơn Kiếm Lan.Thậm chí còn cao hơn một đầu so với Kiếm Lan, một nữ nhân Thánh tộc điển hình.Hơn nữa nàng ta chẳng những xinh đẹp hơn Kiếm Lan, mà khi tức tản mát ra từ trên người cũng mạnh hơn Kiếm Lan vô số lần.Là cảnh giới Nguyên Anh.Đàm Linh quay đầu, nhìn Kiếm Lan và nữ nhân bên cạnh, thản nhiên nói: "Kiếm Lan, Thôi Thanh."Kiếm Lan nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh và Đàm Linh, ngực nàng ta dồn dập phập phồng, có thể thấy được nàng ta đang rất tức giận.Ánh mắt thiếu nữ được gọi là Thôi Thanh rơi vào trên người Lữ Thiếu Khanh, hỏi Kiếm Lan: "Hắn chính là tên nhà quê giảo hoạt trong miệng ngươi sao?""Không sai." Lúc Kiếm Lan nói chuyện, hàm răng đang ken két vang vọng.Nàng ta có bị Kế Ngôn dạy dỗ một chút, bị thương không tính là nặng, nhưng rất mất mặt.Sau khi trở về, không tiện đi tìm đệ đệ, chỉ có thể tới tìm Thôi Thanh, hy vọng Thôi Thanh có thể ra tay giúp nàng ta báo thù.Vốn muốn tới nơi này ăn bữa cơm, cùng nhau thương lượng xem nên báo thù như thế nào, không ngờ lại gặp được Lữ Thiếu Khanh và Đàm Linh ở chỗ này.Bởi vì cái gọi là kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt, Kiếm Lan tức giận đến mức son phấn trên mặt đều rơi xuống.Thôi Thanh cười khẩy, nàng ta nói với Đàm Linh: "Đàm Linh, ta tới khiêu chiến với ngươi, ngươi có dám ứng chiến hay không?"Sắc mặt Đàm Linh âm trầm: "Chẳng lẽ lại sợ ngươi sao?"Bởi vì lập trường của sư phụ nàng ta có vấn đề, thái độ của người Kiếm gia và Thôi gia đối với nàng ta cũng không tốt lắm.Có cơ hội đánh rơi mặt mũi của nàng ta, người của Kiếm gia và Thôi gia chắc chắn sẽ không bỏ qua.Nhưng Đàm Linh không sợ hãi, đối mặt với khiêu chiến, nàng ta sẽ không trốn tránh.Kiếm Lan nhịn không được cười ha ha: "Đàm Linh, ngươi còn chưa biết sao? Tháng trước Thôi Thanh muội muội đã đột phá, nàng ta hiện tại đã là Nguyên Anh trung kỳ, cảnh giới tầng bốn, ngươi lấy cái gì mà đánh với nàng ta?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận