Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1261: Ta rất có lòng tin vào sư huynh ta

Chương 1261: Ta rất có lòng tin vào sư huynh taChương 1261: Ta rất có lòng tin vào sư huynh ta
Tất cả mọi người đang nhìn trò cười của Lữ Thiếu Khanh nhưng âm thanh đột nhiên vang lên vô cùng đột ngột, quanh quẩn trong đại điện giống như sét sét giữa trời quang, làm mọi người sợ ngây người.
Sao còn có người dám ủng hộ kẻ ngoại lai?
Phản đồ sao?
Dám đối nghịch với nhị trưởng lão, chán sống sao?
Ánh mắt của mọi người theo giọng nói nhìn sang, lại thấy một lão đầu nghẹn đến đỏ mặt.
"Lận huynh, ngươi làm gì vậy?”
"Đúng vậy, ngươi nghĩ quẩn sao?" Người bên cạnh thấp giọng thuyết phục.
"Có phải ngươi nói nhầm không? Mau sửa lại đi."
Nhị trưởng lão tốt xấu gì cũng được coi là lãnh đạo của ngươi, ngươi làm gì vậy? Đối nghịch với lãnh đạo, ngươi có còn muốn thăng chức tăng lương không?
Trong lòng Lận Vũ gầm thét, dáng vẻ sắp khóc đến nơi.
Nhưng bảo bảo có nỗi khổ, bảo bảo không thể không nói.
Bị Lữ Thiếu Khanh lừa một vố, giờ ông ta không thể không đứng bên phía Lữ Thiếu Khanh.
Nói cách khác, trong mắt của mọi người, ông ta chính là một tên phản đồ.
Ánh mắt của mọi người đều rơi lên người Lận Vũ, ngay cả đại trưởng lão Tương Quỳ cũng mở to mắt, hơi tò mò nhìn Lận Vũ.
Lúc đó khi Lữ Thiếu Khanh bảo Tả Điệp giúp dựng nhà, Tương Quỳ đã tò mò rồi.
Rốt cuộc Lữ Thiếu Khanh đã dùng biện pháp nào mà có thể khiến Lận Vũ ngoan ngoãn nghe lời?
Không phải là ân cứu mạng chứ?
Nhưng trong lòng Tương Quỳ nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ này.
Lận Vũ làm người ông ta hiểu rất rõ, sẽ không vì việc tư mà làm hỏng đại sự.
Không phải bị nắm nhược điểm gì đấy chứ?
Nụ cười bên Cung Thọ biến mất, khẽ nhếch miệng, khó có thể tin nhìn qua Lận Vũ.
Lận Vũ là người cũ của tổ chức Thí Thần, Nguyên Anh hậu kỳ, thực lực cũng xếp hàng đầu trong tổ chức Thí Thần.
Đối với thực lực và sự trung tâm của Lận Vũ, trên dưới tổ chức Thí Thần hết sức yên tâm.
Bằng không thì cũng sẽ không để cho ông ta đảm nhiệm vị trí phụ trách phân bộ lớn nhất.
Nhưng, hôm nay, ông ta lại nói chuyện thay một kẻ ngoại lai, vượt quá sức tưởng tượng của Cung Thọ.
Nếu không phải nơi này nhiều người, nhất định Cung Thọ phải tóm lấy Lận Vũ hỏi cho rõ ràng.
Giúp người ngoài không giúp người mình?
Làm cái gì vậy?
Lữ Thiếu Khanh rất hài lòng, nói với Cung Thọ: "Nhị trưởng lão, thế nào?" "Đến đánh một trận đi, ngươi thua, ngươi phải đồng ý cho chúng ta tiến vào Thế giới Huyền Thổ."
Vốn cho rằng không có ai ủng hộ Lữ Thiếu Khanh, kết quả có Lận Vũ khiến Cung Thọ cảm thấy mình bị tát thẳng vào mặt, rất bực bội và xấu hổ.
Ông ta nghiêm nghị quát: "Tiểu tử, ngươi rất có lòng tin đối với thực lực của ngươi nhỉ?"
Lữ Thiếu Khanh gật đầu, chỉ vào sư huynh mình nói: "Đương nhiên, ta rất có lòng tin đối với sư huynh ta."
Đáng chết!
Trong lòng Cung Thọ mắng thầm một câu, đúng là ông ta kiêng kị sự tồn tại của Kế Ngôn.
Một kiếm đánh bại sáu Nguyên Anh kỳ, ông ta không làm được. Trước đó ông ta chỉ quát to một tiếng, nhưng không xuất thủ, có một phần nguyên nhân là do kiêng kị.
Bại dưới tay Kế Ngôn, mặt mũi nhị trưởng lão sẽ khó coi chừng nào.
Trong lúc nhất thời, ông ta có chút đâm lao phải theo lao, tiến thối lưỡng nan.
Nhưng mà, Cung Thọ dù sao cũng là nhị trưởng lão, rất nhanh liền nghĩ ra biện pháp giải quyết.
Ông ta cười lạnh, nói: "Đồ đệ của ta có quan hệ khá tốt với các ngươi, trước khi ta đến đây còn cố ý thỉnh cầu ta giúp các ngươi một chút."
"Nếu đã thế, ngươi có đề xuất gì cứ nói, ta sẽ chiếu cố ngươi."
Lữ Thiếu Khanh mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên: "Ngươi không dám đánh với sư huynh ta sao?” Tiêu Y ở bên cạnh cạn lời rồi, kẻ gọi là nhị trưởng lão này cũng định chọn quả hồng mềm để bóp à?
Chẳng trách Chu Quang Viễn kia cũng lấn yếu sợ mạnh, hóa ra là được truyền thừa.
Tuy nhiên, lão già ông tính toán nhầm rồi, Nhị sư huynh ta mặc dù không bằng Đại sư huynh, nhưng thực lực mạnh hơn so với tưởng tượng của ông rất nhiều.
Tìm Nhị sư huynh ta, chờ mà đón niềm vui bất ngờ đi.
Nhị sư huynh ta cứng lãm.
Sắc mặt Cung Thọ càng thêm khó coi, tên đáng ghét, đừng có nói ra được không hả?
Hơn nữa, không phải ta sợ, ta chỉ đang tìm biện pháp giải quyết tối ưu thôi. Đối mặt với câu hỏi này của Lữ Thiếu Khanh, Cung Thọ không cách nào trả lời được, ông ta chỉ có thể né tránh: "Hừ, ngươi không dám sao?"
"Khục... Đại trưởng lão bên cạnh không kìm được ho khan một tiếng, nói với Cung Thọ: "Nhị trưởng lão, không cần vậy đâu."
"Thân là trưởng bối, không cần chấp nhặt với tiểu bối như hắn. Đấu cứng cũng không phải chuyện vui vẻ gì."
Trong lòng Tương Quỳ nói thầm, nếu ngươi biết ta bị hắn đánh một quyền ngươi sẽ không muốn đánh với hắn đâu.
Ngươi thua, mặt mũi coi như mất sạch đấy.
Nhưng lời này nghe vào trong tai Cung Thọ lại vô cùng chói tai.
Là nói Cung Thọ ông ta đánh không lại Lữ Thiếu Khanh? Cung Thọ trong lòng hừ lạnh một tiếng, mặt ngoài cười nói: "Đại trưởng lão yên tâm, ta sẽ nhường hắn."
Lữ Thiếu Khanh sau khi nghe xong, phách lối nói: "Không cần, ngươi xuất toàn lực là được, ngươi không xuất toàn lực ta sợ không cẩn thận đánh chết ngươi, đến lúc đó sẽ không thể nào ăn nói với đại trưởng lão."
Vãi!
Tên này thật càn rỡ.
Trong lòng người ở đại điện quát to một tiếng, rất không vừa mắt với thái độ phách lối của Lữ Thiếu Khanh.
Có người không kìm được quát: "Tiểu tử, nơi này không phải nơi để ngươi giương oai."
"Thu hồi sự càn rỡ của ngươi lại, ngươi tưởng ngươi lợi hại như sư huynh ngươi sao?” "Đừng phách lối, tổ chức Thí Thần còn không đến phiên ngoại nhân đến giương oai."
Bạn cần đăng nhập để bình luận