Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1577

Chương 1577Chương 1577
Lữ Thiếu Khanh cũng không nhiều lời với Mị Bắc Lạc nữa, thần thức cường đại tuôn ra, trong ánh mắt hoảng sợ của lão ta, triệt để xóa đi ý thức của lão ta, chỉ để lại năng lượng tỉnh thuần.
Sau khi hấp thu năng lượng tỉnh thuần của Mị Bắc Lạc, Lữ Thiếu Khanh vẫn hùng hùng hổ hổ: "Đen một chút thì sao? Đen một tí thì thế nào? Đen thì ăn hết gạo nhà ngươi à?"
"Ngươi tưởng ta muốn đen à?"
"Nếu có thể, ai mà muốn thế chứ?"
Mắng một hòi xong xuôi, cúi đầu nhìn thân thể Nguyên Anh hơi sáng lên một tí của mình, Lữ Thiếu Khanh lại nở nụ cười: "Vẫn còn được, có thể đột phá."
Sau khi liên tục hấp thu năng lượng tinh thuần của ba Nguyên Anh, hắn đã đủ để đột phá cảnh giới tầng tiếp theo.
"Tốc độ như vậy cũng không tệ. Nhưng muốn đánh nhau thì quá phiền toái."
"Nếu ai cũng chủ động đưa ra thì thật tốt biết bao."
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, Nguyên Anh trở về bản thể, hắn lập tức thiêu hủy thân thể của Mị Bắc Lạc cho trở về cát bụi, cuối cùng, bố trí trận pháp cẩn thận rồi mới bắt đầu đột phá.
Một tiếng nổ vang lên rung trời, khuấy động linh khí, rồi đột nhiên biến mất, trời đất bình tĩnh, dường như tất cả đã khôi phục lại bình an.
Mấy người Du Tế đứng quan sát từ xa nhìn nhau, hẳn là kết thúc rồi nhỉ?
Bọn họ rất muốn đi xem thử xem chuyện gì đã xảy ra, nhưng có cho một trăm lá gan họ cũng không dám lại gần, chỉ có đứng từ xa mà suy đoán.
Nhưng đây cũng là chuyện dày vò họ nhất.
Điều bọn họ quan tâm nhất trong trận chiến này là ai là người chiến thắng.
Nếu Lữ Thiếu Khanh thắng, bọn họ có thể sống, nếu Lữ Thiếu Khanh thua, bọn họ chỉ có thể cầu nguyện kiếp sau có thể chọn được nơi đầu thai tốt.
Nơi xa, chiến đấu hạ màn kết thúc, hết thảy đều bình an. Sự bình an khó hiểu, sự bình tĩnh mà không biết kết quả thế nào này lại giày vò người ta đến xoắn ruột.
Cuối cùng, Du Tế thật sự không nhịn được nữa, nghiến răng nói: "Các ngươi ở đây chờ đi, ta tới đó xem thử, nêu tình huống không ổn thì mỗi người tự chạy một hướng đi." Lục Hắc nói:"Đội trưởng, ta đi cùng với ngươi, tốt xấu gì cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau."
Du Tế lắc đầu, từ chối lời đề nghị này: "Đối mặt với Hóa Thần, ngươi ta hay tất cả mọi người đều đi cũng vô dụng thôi."
Một ánh mắt cũng có thể diệt ngươi, còn hỗ trợ gì nữa.
Ngay khi Du Tế đang định khởi hành, bỗng nhiên có dao động linh lực từ phía xa truyền đến.
Tất cả mọi người đều rất quen thuộc với dao động này, ai nấy đều sợ hết hồn: "Cái này... Ai đột phá vậy?"
Vừa rồi không phải còn đang chiến đấu sao? Sao lại đột phá rồi?
Chẳng lẽ họ không đánh nhau đến chết mà đang hữu hảo luận bàn sao? Tất cả mọi người đều hít vào một hơi. Là ai đang đột phá?
Linh khí xung quanh như bị một vòng xoáy lớn hút vào, không ngừng dũng mãnh lao tới phía xa xa.
Bọn Du Tế ai nấy đều tái mét.
So với khi bọn họ đột phá, linh khí mạnh hơn gấp trăm ngàn lần.
Hấp thu nhiều linh khí như thế không sợ vỡ tan tành à?
Lục Vô Song cảm thán: "Không hổ là Hóa Thần, đột phá cũng lợi hại như thế."
Câu nói này khiến cho mọi người dễ chịu hơn một chút.
Không sai, Hóa Thân mà, linh khí không nhiều một chút cũng có lỗi với hai chữ "Hóa Thần" này.
Lục Hắc bỗng nhiên nói: "Đội trưởng, chúng ta đi luôn thôi."
"Dù là ai đột phá cũng cần có thời gian, chút thời gian này đủ để cho chúng †a chạy trốn tới nơi an toàn rồi."
Du Tế nghe vậy, tim đập thình thịch.
Hoàn toàn chính xác, mấy tu sĩ Trúc Cơ, Kết Đan như bọn họ đột phá, không mất mười ngày nửa tháng cũng phải mất mấy ngày.
Dù đối phương có là Hóa Thần, trâu bò khủng bố, không cần tốn nhiều thời gian đến thế chắc cũng phải mất ba bốn ngày nhỉ. Ba bốn ngày, chỉ cần bọn họ dốc sức chạy trốn chắc cũng đủ để tìm được nơi an toàn nhỉ?
Trốn thoát rồi phải khiêm tốn một chút, hèn mọn một chút, chạy tới các Châu khác đi có khi còn có thể sống sót.
Đại lão trâu bò như thế không thể vì chút chuyện nhỏ này mà cố ý đuổi giết bọn họ chứ?
Nếu là vậy cũng chỉ có thể nói đại lão quá hẹp hòi.
Đám người không kịp phản ứng, đều gật đầu tỏ vẻ ủng hộ.
"Đúng vậy, biện pháp này của Hắc ca thật tốt. Chúng ta đi thôi!
Du Tế tính sơ một lát cuối cùng quyết định gật đầu nói: "Được, chúng ta đit"
Nhưng bọn họ vừa chạy ra không được bao lâu, còn chưa đến một khắc đồng hồ, đột nhiên có giọng nói vang lên sau lưng.
"Cá ngươi chạy nhanh như vậy làm gì? Muốn đi đâu? Không chờ ta sao? Chúng ta là cùng một đội mà."
Giọng nói vang lên, khiến cho bọn Du Tế sắp đái ra quần.
Bọn họ chẳng ở chung với chủ nhân của âm thanh này được bao lâu, nhưng đã vô cùng quen thuộc rồi.
Nằm mơ mà nghe được âm thanh này cũng sẽ thấy ác mộng.
Đám người gian nan quay đầu lại, thấy Lữ Thiếu Khanh cười tửm tỉm đứng sau lưng bọn họ, cực kỳ hứng thú nhìn chăm chằm bọn họ.
Mấy người Du Tế cảm thấy lạnh toát, toàn thân cứng ngắc.
Duy chỉ có Lục Vô Song vui mừng hô lên: "Mộc công tử, thì ra là ngươi. Ngươi quá lợi hại.
Mấy người nghe vậy, đầu tiên là vui mừng, Lữ Thiếu Khanh xuất hiện ở đây không phải có nghĩa là hắn đã thắng sao?
Nhưng sau đó, bọn họ lại nơm nớp lo sợ.
Không biết Lữ Thiếu Khanh sẽ đối phó với bọn họ thế nào.
Lữ Thiếu Khanh hạ xuống, bĩu môi, cực kỳ khinh thường nói: "Một lão gia hỏa thận hư thôi, muốn thu thập lão ta quả thực quá dễ dàng."
Mẹ nó chứ! Ngươi có thể đừng nói chuyện kiểu trâu bò như thế không?
Thật sự cho rằng tất cả Hóa Thần đều ăn cơm khô sao?
Nhưng hiện tại Lữ Thiếu Khanh lại là một tôn Hóa Thần, trong lòng bọn họ có muốn chê bai cỡ nào cũng chỉ có thể thành thành thật thật im lặng, không dám mở miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận