Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 297 - Quái vật màu đen



Chương 297: Quái vật màu đenNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLoại quái vật có thể cắn nuốt thần thức, mạnh mẽ chịu đựng thần thức ẩn chứa kiếm ý của hắn ta, lại còn giữ được tánh mạng.Lần đầu tiên Kế Ngôn gặp phải quái vật như vậy, không nhịn được cảm xúc hưng phấn trong lòng.Hắn ta muốn gặp lại con quái vật đó, hắn ta muốn biết quái vật ở đây mạnh như thế nào.Nhưng mà điều làm Kế Ngôn thấy lạ là, hắn ta đã tra xét ở nơi này liên tục mấy ngày, cũng không thấy con quái vật nào trong khe hở nữa.Dù cho thần thức của hắn ta xâm nhập vào sâu trong khe hở hơn vạn dặm, cũng không thấy bên trong có quái vật tồn tại.Bên trong khe hở không có gì cả, hết sức tĩnh mịch, hoàn toàn không có khí tức của sinh mệnh.Chẳng lẽ chúng đã ẩn nấp rồi, hay là quái vật đã chạy trốn rồi?Trong lòng Kế Ngôn rất là khó hiểu.Hắn ta tra xét vài ngày mà không có bất cứ thu hoạch gì. Kế Ngôn lắc đầu, định thu thần thức về.Nếu tìm không thấy, vậy thì cố gắng tu luyện vậy.Tuy linh lực ở đây hết sức cuồng bạo, sau khi hấp thu còn cần lọc lại một lần, nhưng cũng tốt hơn những nơi không có chút linh khí nào.Nhưng mà ngay lúc Kế Ngôn chuẩn bị thu thần thức về.Trong khe hở có động tĩnh.Không khác gì lần đầu tiên, chỗ sâu trong khe hở có những dao động từng tầng, từng tầng như sóng gợn.Tiếp theo, có một con quái vật xuất hiện từ bên trong, như trồi lên từ trong đáy nước, xuất hiện trên mặt hồ."Rống!"Tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc vang lên.Kế Ngôn không nói hai lời, kiếm ý giấu trong thần thức trung bùng nổ.Quái vật kêu thảm một tiếng, chia năm xẻ bảy trong kiếm ý đáng sợ kia."Hả..."Kế Ngôn rất là ngạc nhiên.Như này thì yếu quá.Hắn ta chỉ mới chém một nhát, sao đã giết chết con quái vật này rồi?Nó khác với con quái vật mà hắn ta gặp phải vào ngày đầu tiên đến đây.Còn không có đợi Kế Ngôn suy nghĩ kĩ đây là chuyện gì.Màn đêm tăm tối ở sâu bên trong khe hở lại có động tĩnh.Trong bóng đêm vô biên vô hạn, từng vòng sóng gợn lan tràn, từng con quái vật xuất hiện trong bóng tối.Chỉ mấy lần hít thở trôi qua, Kế Ngôn đã cảm nhận có hơn trăm vạn quái vật xuất hiện trong đó."Rống!"Sau khi mấy con quái vật này xuất hiện, luôn thích hét lớn một tiếng.Vô số tiếng rống giận vang vọng trong khe hở.Mặc dù Kế Ngôn là tu sĩ Nguyên Anh cũng bị chấn đến đau đầu, vội vàng thu thần thức về."Sư tổ!"Kế Ngôn đã thu thần thức về lớn tiếng nhắc nhở.Hắn ta vừa mới dứt lời, lão tổ Kha Hồng đã xuất hiện trên trời.Ánh mắt Kha Hồng nghiêm túc, mắng: "Đám súc sinh chết tiệt này.""Có phiền hay không?"Ba người Ngu Sưởng cũng xuất hiện, sắc mặt của bọn họ cũng trở nên nghiêm nghị.Sau khi lãnh giáo sự đáng sợ của đám quái vật này, bọn họ không dám coi thường.Thiều Thừa dặn dò Kế Ngôn: "Con không cần phải căng thẳng, tuy số lượng đám quái vật này rất nhiều, nhưng chúng không có linh trí, không làm gì được chúng ta.""Thứ chúng ta phải cẩn thận là những quái vật Nguyên Anh kỳ trở lên, bọn chúng đã có linh trí sơ bộ, không được sơ suất.""Nếu gặp phải quái vật Hóa Thần Kỳ, con phải gọi lão tổ ngay."Kế Ngôn gật đầu, hắn ta không sợ hãi chút nào, ngược lại còn cảm thấy hết sức hưng phấn.Ánh mắt hắn ta lập lòe, nhìn chằm chằm vào khe hở nơi xa, chiến ý sáng quắc trong mắt: "Ta rất mong gặp được quái vật lợi hại chân chính."Kế Ngôn chưa bao giờ sợ hãi kẻ địch của mình là kẻ mạnh, đối thủ càng mạnh, hắn ta lại càng hưng phấn.Ngu Sưởng hết sức hài lòng với tính cách dũng cảm tiến tới này của Kế Ngôn, khà khà cười: "Nhưng con cứ yên tâm, đã trên trăm năm không có quái vật Hóa Thần Kỳ xuất hiện rồi.""Quái vật mạnh nhất cũng chỉ có Nguyên Anh kỳ thôi, yên tâm đi."Đằng xa, trong khe hở trung đã xuất hiện bóng dáng của quái vật, bọn nó trốn ngay sau khe hở, từng đôi mắt màu đỏ tươi nhồi đầy khe hở.Trong khe hở mấy trăm dặm cất chứa vô số đôi mắt màu đỏ tươi, vô cùng chấn động, cách thật xa cũng đủ làm cho người ta cảm thấy không thở nổi.Thần thức Kha Hồng khẽ quét qua, sau đó chắp hai tay sau lưng, nhẹ nhàng hạ xuống đất.Ông cụ nhẹ nhàng nói một câu: "Mấy đứa cẩn thận một chút!"Kha Hồng là cao thủ Hóa Thần Kỳ, tọa trấn ở đây, là con bài chưa lật của Lăng Tiêu Phái.Thân là con bài chưa lật, ông cụ sẽ không dễ dàng ra tay đối phó với đám lâu la này.Ông cụ làm con bài chưa lật, sẽ đối phó với kẻ địch ngang cấp với mình, hoặc là xử lý tình huống bất ngờ.Tu sĩ cảnh giới Hoá Thần Kha Hồng hạ xuống, giống như tung ra một tín hiệu nào đó.Ông cụ vừa đi, quái vật trong khe hở tức khắc chen chúc lao ra.Chi chít, che lấp cả mặt trời.Kế Ngôn cũng có thể dùng mắt thường nhìn thấy vẻ ngoài của đám quái vật này.Đầu có hai sừng, sừng vừa bén vừa nhọn.Khuôn mặt hình tam giác, khuôn mặt hung dữ, xấu xí, đáng sợ.Mắt màu đỏ tươi, mang theo sát ý vô tận, như muốn hủy diệt thế giới.Chúng còn có răng nanh vô cùng sắc bén, khiến người ta khiếp sợ.Cơ thể chúng nó cao lớn, cả người bị phủ bởi màu đen, lân giáp mọc chi chít.Sau lưng chúng có hai cánh, tốc độ phi hành trong không trung nhanh như điện xẹt.Khoảng cách mấy trăm dặm, chỉ qua mấy lần hít thở mà chúng nó bay vọt tới rồi, không chậm hơn Ngự Kiếm Phi Hành chút nào."Ra tay đi." Ngu Sưởng hét lớn một tiếng: "Mỗi một người phải bảo vệ cho chỗ của mình, không cho phép chúng nó tiến lên."Ngu Sưởng nói xong, thuấn di ra đằng xa, một kiếm bổ ra, kiếm quang ngút trời, vô số quái vật biến mất trong nhát kiếm này.Nhưng nhiều quái vật hơn tiếp tục xông lên.Chúng nó hung hãn không sợ chết, khàn giọng gào thét, điên cuồng lao ra từ trong khe hở.Kế Ngôn cũng ra tay.Trường kiếm sau lưng hắn ta ra khỏi vỏ, phóng lên trời, sau đó biến mất trong bọn quái vật như một mũi tên.Lân giáp của quái vật không thể ngăn cản sự sắc bén của trường kiếm.Trường kiếm xẹt qua như tia chớp, vô số quái vật chia năm xẻ bảy, máu đen vẩy ra, vô cùng tanh hôi.Vô số quái vật nhao nhao rơi xuống, tạo thành một cơn mưa màu đen.Sau khi Kế Ngôn ra tay với bọn quái vật, mới hiểu vì sao Lăng Tiêu Phái tình nguyện trả một số nhân lực vật lực khổng lồ cũng phải phòng thủ ở đây, phòng ngừa quái vật vọt tới thế gian.

Bạn cần đăng nhập để bình luận