Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1406: Thế giới biến hòa bình rồi

Chương 1406: Thế giới biến hòa bình rồiChương 1406: Thế giới biến hòa bình rồi
"Con mọe ngươi Mộc Vĩnh, con mọe ngươi Thánh chủ, con mọe ngươi Tương lão đầu, còn cả..."
Lữ Thiếu Khanh càng mắng càng giận, chỉ vào quan tài gầm thét một tiếng: "Con mọe ngươi Tử Quỷ."
Mặc dù mắng thì mắng, nhưng linh thạch thì vẫn phải cho.
Nhưng mà vẫn đau lòng quá.
"Một ngàn bốn trăm vạn viên linh thạch, còn chút số lẻ đều cho ngươi hết luôn, lần này thì hết thật rồi đấy." Lữ Thiếu Khanh giữ lại một trăm vạn viên linh thạch cho mình phòng thân, còn lại dốc hết toàn bộ linh thạch ra.
Quang mang lư hương lấp lóe, tất cả linh thạch đều bị hấp thu linh lực, hóa thành tro tàn.
Khí tức chung quanh cũng càng lúc càng nhu hòa, cũng bắt đầu dâng lên sương mù nhàn nhạt, mặc dù không bằng trước đó nhưng ít ra không khiến cho Lữ Thiếu Khanh có cảm giác sẽ chết bất cứ lúc nào.
Lữ Thiếu Khanh nhìn mà lòng chua xót, nước mắt rưng rưng lui ra ngoài, mà sau khi lui ra, nhìn Trữ Vật giới chỉ trong tay, trong mắt Lữ Thiếu Khanh tuôn rơi dòng lệ.
"Trở thành quỷ nghèo trong chốc lát rồi"
"Em gái ngươi." Lữ Thiếu Khanh ôm Trữ Vật giới chỉ của mình kêu rên, thật sự muốn khóc.
Trữ Vật giới chỉ vừa rồi có ba vết nứt, gần như chia giới chỉ ra làm hai. Vừa rồi sau khi đầu tư bơn bốn ngàn bốn trăm vạn linh thạch, Trữ Vật giới chỉ cũng không còn ảm đạm như ban nãy nữa, đã khôi phục ánh sáng vốn có, mặc dù trông vẫn không hề bắt mắt.
Nhưng ba vết nứt bên trên không hề biến mất, chỉ có một vết nứt thiếu đi một nửa.
Nói cách khác, sau khi đầu tư bơn bốn ngàn bốn trăm vạn linh thạch, ngay cả một vết nứt trên Trữ Vật giới chỉ cũng không thể chữa trị được.
Muốn chữa trị một vết nứt, chí ít còn phải đầu tư hơn bốn ngàn vạn viên linh thạch. Hiện tại còn ba vết, tính ra, hắn còn phải hoàn thành hai mục tiêu rưỡi nữa mới được, mà đây là phương thức tính toán lý tưởng nhất.
Cho nên, Lữ Thiếu Khanh khóc.
Linh thạch càng nhiều càng không được sử dụng sao?
Vừa lấy được vào tay đã phải ném vào đây hết.
Hơn nữa, còn chẳng đủ dùng.
Khóc, không khóc sẽ có lỗi cho sự vất vả của mình.
Lữ Thiếu Khanh thụi lên ngực hai cái, bi thương thở dài, tự an ủi mình: "Coi như dùng bốn ngàn vạn đập chết bản thể Tế thần vậy."
"Linh thạch không có còn có thể kiếm, từ từ sẽ đến."
Lữ Thiếu Khanh ngửa mặt lên trời thở dài: "Ta chúc ta một tháng một mục tiêu nhỏ."
Một năm một mục tiêu nhỏ quá chậm, một tháng một mục tiêu nhỏ đi.
Hi vọng miệng mình một lần nữa linh nghiệm. Sau khi xử lý xong mọi chuyện, Lữ Thiếu Khanh lại một lần nữa quay về.
"Nhị sư huynh, không sao chứ?" Lại là Tiêu Y xông lên đầu tiên, hết sức tò mò hỏi: "Nhị sư huynh, huynh đi đâu vậy?"
"Ngậm miệng!" Lữ Thiếu Khanh tức giận trừng Tiêu Y một cái: "Quay vê mau trả ta linh thạch muội nợ, nếu không ta thu thập muội."
Tiêu Y mắt trợn tròn, chuyện gì xảy ra?
Chuyện gì xảy ra?
Tiêu Y thận trọng lui sang một bên, hiện tại Nhị sư huynh hẳn là rất tức giận, vẫn nên cẩn thận một chút.
Kế Ngôn cũng quảng cho Lữ Thiếu Khanh một ánh mắt, Lữ Thiếu Khanh tức giận trừng lại Kế Ngôn một cái: "Chuyện không liên quan tới huynh." Sau đó Lữ Thiếu Khanh nhìn về phía Tương Quỳ, lập tức đổi qua gương mặt khác, hơi có vài phần nịnh nọt, nở nụ cười: "Gia gia, người không sao chứ?"
A?
Tiêu Y nghi hoặc, Nhị sư huynh không phải rất tức giận sao?
Tại sao lại cười với đại trưởng lão?
Tương Quỳ lắc đầu, nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh nửa ngày, sau đó mới hỏi: "Tiểu tử, ngươi xử lý tế thần bản thể sao?"
Bàn tay màu đen to lớn kia, tôn tại đáng sợ, ngoại trừ bản thể Tế thân thật sự không nghĩ ra tồn tại khác.
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: "Không rõ lắm"
Lữ Thiếu Khanh thấy Tương Quỳ bọn hắn định hỏi tiếp thì chỉ có thể mở miệng trước một bước: 'Đừng hỏi, ta cũng không rõ chuyện gì xảy ra."
"Nhưng giờ xem ra, Tế thần chắc đã chết rồi, cho dù là bản thể của nó cũng không thể tới."
Đây là suy đoán của Lữ Thiếu Khanh, tiểu hắc nhân rõ ràng không phải bản thể thật, đó chẳng qua chỉ là một đạo thần thức thôi, nếu như bản thể đích thân tới, mấy người bọn hắn sẽ đều phải chất.
Ngay cả Lữ Thiếu Khanh cũng không ngoại lệ, tiểu đệ Tử Quỷ lai lịch có lớn mấy giờ đoán chừng cũng chỉ là một đạo tàn hồn, không có khả năng đối phó được bản thể chân chính của Tế thần.
Có lẽ không có Tiên Lưu kiều nên bản thể Tế thần không thể đích thân tới.
Đây cũng chính là nguyên nhân Tế thân liều mạng muốn cướp Tiên Lưu kiều.
Đương nhiên, đây đều là suy đoán của Lữ Thiếu Khanh, thân phận của tiểu hắc nhân hắn cũng không rõ lắm.
Trước mắt có thể khẳng định một chuyện đó là, Tế thần chết rồi.
Lữ Thiếu Khanh cười chúc mừng Tương Quỳ nói: "Gia gia, chúc mừng người, Tế thần chết rồi, thiên hạ thái bình rồi."
"Thật chứ?"
"Ta lừa gạt ai cũng sẽ không lừa người." Lữ Thiếu Khanh kêu lên: "Con người ta là thành thật nhất, xưa nay không biết lừa ai."
Tương Quỳ có được câu khẳng định của Lữ Thiếu Khanh thì không khinh bỉ Lữ Thiếu Khanh da mặt dày nữa mà trong lòng tuôn ra một cỗ cảm xúc mà bản thân ông ta cũng không thể nói rõ ràng.
Tổ chức Thí Thần, mục đích ông ta sáng lập tổ chức này đúng là để đánh giết Tế thần, diệt trừ quái vật, trả lại hòa bình cho thế giới.
Ngàn năm qua, ông ta gánh trên mình gánh nặng đi về phía trước, vẫn luôn nghĩ cách diệt trừ Tế thần.
Nhưng, thời gian dài như vậy, bên cạnh ông ta vô số đồng bạn ngã xuống, vô số người kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên cũng không có cách nào diệt trừ Tế thần.
Thậm chí, ngay cả tình báo chân thật về Tế thần bọn hắn cũng không có nhiều, ngược lại bản thân thì bị Tế thần tìm hiểu rõ ràng.
Thời gian ngàn năm trôi qua có bao nhiêu vất vả cũng chỉ bản thân ông ta là hiểu rõ ràng nhất. Tế thần tựa như một ngọn núi lớn ép cho ông ta không thể thở nổi.
Giờ, cuối cùng Tế thần đã chết rồi.
Trong lòng Tương Quỳ đầu tiên không phải là vui mừng mà ngược lại là bi thương.
Ông ta nhớ tới những đồng bạn đã ngã xuống, vô số nụ cười, dáng điệu, giọng nói của đồng bạn hiện lên trong đầu ông ta khiến ông ta càng lúc càng bi thương, buồn từ trong tim, con mắt Tương Quỳ lập tức trở nên đỏ ửng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận