Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 986. Không được rót linh lực vào… (tt)



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmĐàm Linh vẫn rất lo lắng: “Sư phụ, hắn rất giảo hoạt.”Nhuế trưởng lão tự tin cười lên: “Nha đầu con giỏi, con còn không tin nổi sư phụ mình sao?”“Hắn chỉ là một tiểu gia hỏa Nhân tộc thôi, không cần lo lắng có thể gây ra sóng gió gì.”“Nói hay lắm!”Một âm thanh vang lên, sau đó, Mộc Vĩnh xuất hiện trong sân.“Mộc Vĩnh?”Phù Doãn nhíu mày: “Mộc Vĩnh, ngươi tự tiện xông vào nơi Nhị trưởng lão bế quan có ý gì?”Mộc Vĩnh lai lịch bí ẩn, dù mấy trưởng lão của Thánh địa như Phù Doãn cũng không rõ lai lịch hắn ta.Nhưng thái độ của Nhuế trưởng lão với Mộc Vĩnh lại rất tốt, ánh mắt bà sáng lên khác thường, nhoẻn cười như hoa nở rộ, chào: “Ngươi đến rồi.” Như thể Mộc Vĩnh là người bạn cũ lâu năm không gặp vậy.Đàm Linh tò mò, đây là lần đầu tiên nàng ta thấy sư phụ cười như thế.Mộc Vĩnh gật gật đầu, nhìn tốn ma thạch trong tay Nhuế trưởng lão, hỏi: “Ngươi định làm gì với tốn ma thạch tiểu tử kia đưa?”Nhuế trưởng lão nhẹ nhàng phất tay một cái, cấm chế trên tốn ma thạch kia lập tức biến mất: “Xem đi chẳng phải sẽ biết sao?”Cấm chế bị xóa đi rồi, lộ ra hình ảnh thật sự của tốn ma thạch, mọi người chỉ thấy trên đó có khắc mấy chữ: “Không cần đưa linh lực vào.”Không cần rót linh lực vào sao?Sau chữ cái này khiến cho tất cả đều vô cùng nghi hoặc.Không rõ Lữ Thiếu Khanh đang làm gì.Mà Nhuế trưởng lão đọc xong, theo bản năng mà đưa linh lực vào trong đó.Sáu chữ này chẳng khác gì một loại dụ hoặc, rất dễ kích thích tâm lý phản nghịch của người ta.Mộc Vĩnh chợt cảm thấy không ổn, vội vàng ngăn cản; “Chậm, chậm đã.”Nhưng đã muộn.Nhuế trưởng lão nhẹ nhàng rót linh lực vào trong tốn ma thạch trước mắt.Một khắc sau, ngay trước mắt mọi người, tốn ma thạch tỏa sáng mãnh liệt, một luồng năng lượng khổng lồ bộc phát.Ầm ầm!Tốn ma thạch lập tức nổ tung, năng lượng khổng lồ càn quét, linh lực điên cuồng phát tiết, khiến cho căn nhà tranh sau lưng Nhuế trưởng lão lập tức biến thành tro tàn.Vụ nổ mãnh liệt, trời đất như đóng băng, ánh lửa bốc lên ngút trời, như cả thế giới đang đốt cháy.Tiếng nổ ầm ầm vang lên chấn động cả mười dặm xung quanh cũng phải rung lên mãnh liệt, kiến trúc quanh đó cũng lập tức vỡ vụn chỉ trong chớp mắt vì sóng năng lượng khuếch tán quá mạnh.Vụ nổ mãnh liệt tạo ra một đám mây hình nấm khổng lố bốc thẳng lên trời, chấn động không gì sánh nổi.Chờ khi vụ nổ dần bình ổn lại, tất cả dần dần kết thúc.Mấy người Nhuế trưởng lão mới xuất hiện trên bầu trời.Sắc mặt ai nấy đều trắng bệch, bao gồm cả hai coa thủ Hóa Thần kỳ là Nhuế trưởng lão và Phù DoãnBọn họ nhìn mặt đất dưới chân mà không thể tin nổi, hơn trăm dặm vuông, hết thảy đều san thành bình địa.Ngay giữa bãi nổ là một cái hố sâu hơn trăm thước, rộng tới vài dặm.Phải nhớ Thánh sơn vô cùng kiên số, nhưng có thể nổ ra được cái hố sâu như thế chứng tỏ uy lực của vụ nổ này lớn gấp bội lần.“Uy lực ngang với đòn tấn công của Hóa Thần kỳ!” Phù Doãn tái mét, nuốt nước miếng một cái, mô tả nhận xét về uy lực của vụ nổ này.Mấy ngàn dặm vuông xung quanh đều là khe hở, càng gần trung tâm vụ nổ khe hở càng lớn.Không chỉ căn nhà tranh của Nhuế trưởng lão bị xóa sổ, ngay cả những kiến trúc xung quanh cũng bị vụ nổ này phá hủy, chỉ còn lại một đống gạch vụn.Sắc mặt Thì Cơ, Thì Liễu lại càng tái mét hơn, sợ đến hết hồn, vừa rồi may sao có Phù Doãn lập tức đỡ lấy bọn họ, nếu không dưới vụ nổ thế này, chắc chắn hai người không thể may mắn thoát được.Nhuế trưởng lão vẫn còn sợ hãi, dù bà là Hóa Thần hậu kỳ nhưng trúng một đòn như thế cũng chịu không nổi.May mắn sao, thực lực cho bà đủ thời gian để phản ứng lại, bà vẫn kịp đẩy Đàm Linh ra, không đến mức để cho đồ đệ mình bị nổ chết.Thật đúng là vậy, Nhuế trưởng lão không nhịn được mà cười như mếu, suýt nữa đã bị một tiểu gia hỏa ám sát rồi.Bên này Đàm Linh tức giận đến mức toàn thân run lên.Vụ nổ này có thể sánh với đòn tấn công của một Hóa Thần kỳ, kinh khủng cỡ nào chứ.Nếu bà bị nổ, đến linh hồn bà cũng sẽ bị nổ tan tành, muốn đầu thai chuyển thế cũng không nổi nữa.Không ngờ tên hỗn đản này còn muốn đối phó với sư phụ mình, nếu không phải thực lực của sư phụ cường đại thì không chết cũng phải bị thương nặng không dậy nổi.“Tên… tên hỗn đản đáng chết này, chắc chắn không thể tha cho hắn, con nhất định phải giết hắn!”Đàm Linh tràn đầy sát ý, chỉ hận không thể băm vằm Lữ Thiếu Khanh ngay lập tức.Thì Cơ vẫn còn tin tưởng Lữ Thiếu Khanh, chần chờ hỏi: “Không phải Trương Chính đại nhân đã nói rồi sao? Có thể giúp Linh tỷ tỷ tẩy sạch hiềm nghi.”Tẩy sạch cái rắm ấy. Đàm Linh hoàn toàn không tin tưởng.Chắc chắn là một tên lòng lang dạ thú, cố ý muốn hại sư phụ nàng ta.Nàng ta gầm lên: “Đánh rắm! Tên hắn không phải là Trương Chính, tên hắn là Lữ Thiếu Khanh!”“Cái gì?” Thì Cơ và Thì Liêu đều ngẩn ra.Bên cạnh còn có một người cũng rất ngạc nhiên, là Mộc Vĩnh. Thái độ của Mộc Vĩnh rất phức tạp, có phẫn nộ, cũng có kinh ngạc. Hắn ta hỏi Đàm Linh: “Hắn tên Lữ Thiếu Khanh ư?”Hắn ta kinh ngạc hỏi Đàm Linh: “Hắn tên Lữ Thiếu Khanh ư?”Nhuế trưởng lão trả lời câu hỏi của Mộc Vĩnh: “Không sai, tên thật của hắn là Lữ Thiếu Khanh, ta đã tự mình xác nhận.”Sau đó, bà kể lại mình làm thế nào để Lữ Thiếu Khanh nói ra sự thật ấy.Mộc Vĩnh nghe xong, quái lạ hỏi lại: “Người xác định chứ ạ?”Nhuế trưởng lão gật đầu, ngạo nghễ đáp: “Ngươi còn không rõ thiên âm mê hồn của ta sao?”Mộc Vĩnh gật đầu gượng cười nói: “Ta dám khẳng định hắn đang lừa ngài, mà cũng đang lừa ta.”Vì có lời thề, Mộc Vĩnh không thể nói chuyện trong Tuyệt Phách Liệt Uyên ra được.Nhuế trưởng lão không tin: “Ta đã tự mình ép hắn phải thề, hắn không thể nói láo với ta.”Dám mang cả đạo tâm ra thề, không ai dám nói đùa với chuyện thế này. Hết chương 986.

Bạn cần đăng nhập để bình luận