Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2175: Chương 2175

Chương 2175: Chương 2175Chương 2175: Chương 2175
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Trong tay Lữ Thiếu Khanh đã có hơn 860 triệu viên linh thạch.
Trong đó, chỗ Mộc Vĩnh là sáu trăm triệu tiền chuộc, trong Trữ Vật giới chỉ của Khấu bọn hắn cũng hơn một trăm triệu lại thêm linh thạch của Tư Mã Hoài và Công Trọng Bằng Thiên gần đây.
Tính ra, cũng chưa đến chín trăm triệu.
“Ai, dùng bạo lực phá giải là biết trước phải chịu lỗ lớn rồi.”
“Nhưng cũng được, không bỏ vốn thành ra lời.”
“Hắc hắc.”
Có linh thạch, tiểu đệ Tử Quỷ có thể rất nhanh sinh long hoạt hổ, tâm tình Lữ Thiếu Khanh cũng tốt đẹp.
Nên bước chân của nhà giàu mới nổi, giống như con vịt từng bước từng bước đi đến trước mặt quan tài, gõ gõ quan tài: “Tử quỷ, rời giường.” “Bốn trăm triệu linh thạch, có lẽ đủ.”
Nói đến đây, Lữ Thiếu Khanh dùng sức võ quan tài một cái: “Đừng ăn nhiều quá.” Tiếp đến Lữ Thiếu Khanh bỏ linh thạch vào trong lư hương.
Một trăm triệu, hai trăm triệu, ba trăm triệu.
Mắt thấy không có dấu hiệu dừng lại, mặt Lữ Thiếu Khanh thay đổi.
“Móa, chớ quá đáng!”
Lữ Thiếu Khanh không trả lời, quang mang linh thạch vân lấp lóe, sau đó biến mất, năng lượng tỉnh thuần bị thôn ph.
Rất nhanh, bốn trăm triệu linh thạch liền bị thôn phệ. Lữ Thiếu Khanh cảm thụ một chút, sắc mặt trở nên trắng bệch: “Không thể nào, vẫn chưa hồi phục?”
Trước đó tính toán khoản hơn bốn trăm triệu viên linh thạch có thể chữa trị xem ra là tính toán sai lầm rồi.
Lữ Thiếu Khanh đau lòng đến muốn khóc: “Quá đáng, đừng tưởng là linh thạch dễ kiếm.” “Thông cảm một chút cho người làm thuê cực khổ như ta được không hả?”
Lư hương không lớn, lại giống như cái động không đáy thôn phệ linh thạch.
Lữ Thiếu Khanh thấy vậy còn muốn tự nhảy vào.
Cuối cùng lại bỏ thêm 170 triệu linh thạch, lư hương mới dừng thôn phệ, quang mang chung quanh hoàn toàn khôi phục.
Thậm chí, còn lóa mắt hơn vài phần.
Chung quanh lại một lần nữa tràn ngập mây mù linh khí dày đặc, đỉnh đầu đầy sao lập loè, trắng sao cùng sáng.
Sâu trong tỉnh không xa xôi, hình dáng một vầng minh nguyệt càng thêm chân thực giống như có thể tản mát ra ánh trăng yếu ớt.
Tinh không trên đỉnh đầu trông rất đẹp mắt.
Lữ Thiếu Khanh không hề có chút tâm trạng để thưởng thức.
Cộng thêm lần đầu tiên, trước sau hắn đã bỏ vào tổng cộng 690 triệu viên Linh thạch.
Trong tay có tám trăm triệu linh thạch, giờ chỉ còn lại khoảng hai trăm chín mươi triệu, còn chưa được tới ba trăm triệu.
“Không phải người, ngươi không phải người.” Lữ Thiếu Khanh che ngực, cảm thấy vô cùng đau lòng: “Ngươi coi linh thạch là đồ ăn, ngươi còn là người sao?”
“Ngươi đi ra cho ta, ta phải đánh chất tử quỷ ngươi.”
Lữ Thiếu Khanh vỗ quan tài, rống giận, muốn tính số với tiểu đệ Tử Quỷ một trận. “Con mọe nó ta kiếm được chút linh thạch dễ dàng lắm sao?”
“Ta chỉ muốn được nằm trên linh thạch ngủ một giấc thôi mà, sao lại khó khăn đến vậy?” “Há miệng ra là ăn, ngươi coi đó là đồ ăn vặt à?”
“Ra đây, hôm nay ta nhất định phải dạy bảo ngươi.” Lữ Thiếu Khanh gầm thét hồi lâu, cũng không thấy tiểu đệ Tử Quỷ có động tĩnh.
Lữ Thiếu Khanh cũng cảm thấy mệt mỏi, đặt mông ngồi dưới đất, ai oán nói: “Tốt xấu gì ngươi cũng phải chít lên một tiếng chứ?”
“Hay là như thế nào, ngươi muốn linh thạch thì thương lượng với ta một chút có được không?” “Vì sao lần này lại cần nhiều như vậy?”
Nghĩ đến nhiều linh thạch mình còn chưa kịp ôm ấm đã không còn nữa, Lữ Thiếu Khanh liền nước mắt rưng rưng.
Một lát sau, một đạo thần niệm truyền đến.
“Thu chút lợi tức!”
Thu chút lợi tức?
Lữ Thiếu Khanh đầu tiên là sững sờ, sau đó một lần nữa giận dữ.
Như một quả bom bị châm lửa, nổ tung.
“Ta nợ ngươi cái Tào Tháo gì!” Lữ Thiếu Khanh từ dưới đất nhảy câng lên, lửa giận trong cơ thể khiến hắn ta cảm thấy mình nhiệt huyết sôi trào “Đáng chết!” Lữ Thiếu Khanh một lần nữa gào thét với quan tài: “Thu chút lợi tức?” “Ngươi cho rằng ngươi là ai?” “Ngươi từng thương lượng với ta chưa?”
“Lãi suất bao nhiêu? Thời gian bao lâu? Ngươi có nói với ta sao?”
“Ta, ta, ta mẹ nó chửi chết ngươi.”
Nước bọt bay tán loạn, như mưa rơi rơi lên quan tài, dưới ánh sao chiếu rọi sáng lóng lánh.
Nghe ngữ khí của tiểu đệ Tử Quỷ giống như hắn đang thiếu nợ nó vậy.
Vất vả kiếm linh thạch trả cho nó, còn phải trả nó lợi tức. Mặc dù sự thật là tiểu đệ Tử Quỷ đã giúp đỡ hắn nhưng nghĩ lại vẫn thấy khó chịu. Hắn thế mà còn phải bị người ta thu lợi tức.
Còn có thiên lý sao? Càng đáng ghét thêm là, thu phí không hợp lý, không trong sáng, muốn bao nhiêu lấy bấy nhiêu.
Lãi suất bao nhiêu, nợ gốc bao nhiêu, lợi tức bao nhiêu cũng không nói cho hắn biết rõ ràng.
Hành vi bá đạo trần trụi.
Lữ Thiếu Khanh nghĩ tới là tức giận, tức giận đến toàn thân phát run.
Lữ Thiếu Khanh cầm linh bài tới, không nói hai lời viết lên trên đó bốn chữ tiểu đệ Tử Quỷ. Tuy nhiên linh bài lóe sáng, dù rót linh lực vào chữ cũng không thể nào lưu lại trên đó trong chốc lát.
“Ngươi làm phản rồi!”
Lữ Thiếu Khanh gầm thét, không tin tà, một lần nữa viết lên trên đó vương bát đản! Nhưng cho dù Lữ Thiếu Khanh viết cái gì cũng không thể lưu được chút vết tích trên đó.
Việc này chọc Lữ Thiếu Khanh tức đến mức muốn đập linh bài. Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy cách như vậy không được liền dứt khoát đổi sang cách khác. Cầm linh bài trong tay, gõ lên quan tài gầm thét: “Cho ta một câu trả lời!”
“Nếu không, ta ném linh bài vào trong hầm cầu!”
Không có câu trả lời.
Lữ Thiếu Khanh càng tức giận, ngươi cho rằng ngươi trốn làm rùa đen rụt đầu thì ta không làm gì được ngươi à?
“Chát!” Lữ Thiếu Khanh vứt linh bài trên mặt đất, vừa định đặt mông ngồi xuống thì cuối cùng tiểu đệ Tử Quỷ cũng có phản ứng.
“Ngươi muốn cái gì?”
Trong thần niệm mang theo một tia bất đắc dĩ.
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy trong lòng vui mừng, ngoài mặt lại mặt lạnh, nói: “Sau này nghe lời ta, ta cho ngươi bao nhiêu linh thạch ngươi ăn bấy nhiêu linh thạch.” Trầm mặc một hồi, thần niệm truyền đến: “Không được!” “Hạ giá cho ta, một tháng một vạn viên linh thạch!” Giá của Thời Quang Ốc quá mắc, một tháng hai mươi vạn viên linh thạch, hơn nữa còn phải song phi, một trăm năm tức là bốn trăm triệu.
Có con heo nào chịu được đao mổ heo như vậy chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận