Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1087: Một đứa tên Đại Bạch, một đứa tên Tiểu Bạch đi (t)

Chương 1087: Một đứa tên Đại Bạch, một đứa tên Tiểu Bạch đi (t)Chương 1087: Một đứa tên Đại Bạch, một đứa tên Tiểu Bạch đi (t)
Tiểu bạch hổ và tiểu viên hầu liếc nhìn nhau, đều hiểu ý đối phương.
Sở dĩ chúng chấp nhất cái tên này cũng vì mặt mũi thôi, không đứa nào muốn phải cúi đầu hết.
Giờ thì không vấn đề gì rồi.
Tiêu Y hiểu ý hai con linh sủng, vội vàng đưa ra biện pháp của mình: "Hay nghĩ thêm cái tên nữa đi."
"Giao cho ta đi."
Tiêu Y sợ Lữ Thiếu Khanh lại cho hai con linh sủng đánh nhau, vội vàng nhận việc đặt tên.
Sau đó, nàng quả quyết sờ đầu tiểu bạch hổ, nói với nó: "Ngươi to hơn khỉ con, gọi Đại Bạch, khỉ con gọi Tiểu Bạch, được không?"
Tiểu bạch hổ rất hài lòng, chủ yếu là vì nghe được cái chữ "Đại"
Nó khế gầm một tiếng tỏ ý chấp nhận.
Tiểu viên hầu cũng không ý kiến gì. Nó lấy được cái tên Tiểu Bạch vừa lòng rồi.
Thấy một khỉ một hổ không phản đối, đều chấp nhận tên của mình.
Tiêu Y âm thầm bĩu môi, đáng lẽ ta nên nghĩ ra cách này từ sớm mới phải, chúng cũng không cần phải đánh nhau.
Tiêu Y cười hì hì nói với Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, huynh xem, xong rồi"
Lữ Thiếu Khanh ném xuyên giới bàn ra, nói với tiểu viên hầu: "Đi học!" Tiểu viên hầu đau khổ ôm xuyên giới bàn theo Giới đi học chữ, tiểu bạch hổ tò mò đi theo.
Nó chỉ muốn đi them xem náo nhiệt thôi, không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại nói.
"Mèo ngốc cũng đi theo học."
Tiểu bạch hổ cứng đờ.
Ta chỉ là một con hổ, phải học cái gì chứ?
Tiêu Y tò mò hỏi: "Nhị sư huynh, học gì thế ạ?"
"Học chữ, biết chữ rồi sẽ học trận pháp."
Hai mắt Tiêu Y sáng lên, nói với tiểu bạch hổ: "Đại Bạch, cố lên!"
Bịch. Mắt hổ trợn tròn ngã ngay tại chỗ.
Bên này, Lữ Thiếu Khanh hỏi han Tiêu Y xem hai năm qua ở Hàn tinh đã trải qua những gì.
Lữ Thiếu Khanh ngồi xếp bằng trên boong tàu, trước mặt bày bàn nhỏ, trên bàn bày đầy linh đậu.
Tiêu Y dịu dàng bóc linh đậu nhẹ nhàng kể lại hai năm qua của mình.
Khác với Lữ Thiếu Khanh, Tiêu Y rơi thẳng xuống Đông Tế, mà còn đúng Thánh địa.
Nàng vừa đến Thánh địa, biết được tình huống nơi này liền ra đường nghĩ cách làm sao tìm được Lữ Thiếu Khanh.
Trên đường đi vừa lúc đụng phải một đám người tụ tập, nghĩ rằng có gì đó hay ho, nàng liền đi tới.
Vừa vặn chỗ ấy đang tuyển chọn sơ bộ Thánh nữ.
Tuyển chọn sơ bộ Thánh nữ là xem tuổi tác, gân cốt, xem thiên phú, vân vân. Nhờ thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, Tiêu Y chen lên được hàng đầu, say sưa ngon lành xem.
Không ngờ vì quá nhiều người muốn xem, người bên ngoài không ngừng chui vào, cuối cùng Tiêu Y đang ngồi xổm dưới đất không biết bị ai đẩy mà ngã vào trong sân khấu.
Người Thánh địa cho rằng Tiêu Y muốn chen ngang đều bực bội với nàng.
Chỉ vào Tiêu Y mắng to.
Đương nhiên Tiêu Y không phục, mắng nhau với người của Thánh địa.
Tiêu Y rất có thiên phú mắng chửi người, lại được Lữ Thiếu Khanh dạy bảo, coi như tiến bộ thần tốc về mặt này.
Một người của Thánh địa không mắng được nàng, hai người, ba người cộng lại cũng không mắng lại nổi nàng. Tiêu Y khẩu chiến quần nho, kết quả toàn thắng, cũng khiến cho trưởng lão Thánh địa chú ý.
Lúc này mới gọi Tiêu Y lên xem thử, kết quả, nàng thông qua được vòng sơ tuyển, mơ mơ hồ hồ trở thành ứng cử viên Thánh nữ.
Mà còn đi thẳng tới vòng cuối, trở thành một trong một trăm Thánh nữ dự bị, được đưa đến Tuyệt Phách Liệt Uyên tham gia vòng thí luyện cuối cùng.
Trong Tuyệt Phách Liệt Uyên, Tiêu Y phải đối mặt với các loại nguy hiểm không hề đơn giản, còn cả chín mươi chín ứng cử viên Thánh nữ khác nữa.
Trong một trăm người chỉ chọn ra ba Thánh nữ thật sự, những người khác, vận mệnh chỉ có hai con đường.
Một là, chết bên trong đó, mất đi tư cách. Hai là, trở thành thị tòng của Thánh nữ, có thể không cần chết, nhưng cũng chẳng khác gì làm người hầu của Thánh nữ, mất đi tư cách.
Với Tiêu Y, cả hai nàng đều không cần.
Một trăm ứng cử viên Thánh nữ có thực lực không tương đồng, có Kết Đan kỳ, cũng có Trúc Cơ kỳ, chênh lệch thực lực rất lớn.
Tiêu Y vừa tiến vào Tuyệt Phách Liệt Uyên, thực lực của nàng chỉ là Trúc Cơ tầng sáu, trong một đám ứng cử viên Thánh nữ chỉ có thể coi như tốp đầu đếm ngược từ dưới lên.
Cho nên, mới đầu Tiêu Y định trốn đi rồi tìm biện pháp rời khỏi nơi này.
Nhưng dù có làm thế nào nàng cũng không thể tránh được đối thủ.
Trong tình huống này, Tiêu Y không thể không ra tay với những người kia.
Nói đến đây, Tiêu Y mới lấy ra bút lông màu bạc và cuốn sách màu vàng được Lữ Thiếu Khanh cho, nghiêm túc nói với hắn: "Nhị sư huynh, ta cảm thấy hai món đồ này có lai lịch lớn."
"Chắc chắn là do đại nhân vật cực kỳ lợi hại để lại."
Lữ Thiếu Khanh thoáng nhìn hai món đồ này, thầm nghĩ: "Nói nhảm, không phải do đại nhân vật để lại có thể xuất hiện ở chỗ đó sao?"
Nó có liên hệ lớn lao tới tiểu đệ ma quỷ.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh chỉ bu môi khinh thường nói: "Có gì đặc biệt chứ? Không phải chỉ là một cái bút cũ với một quyển vở nát thôi sao?"
"Vứt bên đường còn chẳng ai thèm nhặt." Tiêu Y lắc đầu: "Nhị sư huynh, huynh không biết rồi, khi muội dùng nó để viết tâm đắc, không hiểu sao tâm thông niệm đạt, thực lực đột nhiên tăng mạnh"
Chỉ trong hai năm ngắn ngủi nàng đã từ Trúc Cơ tầng sau đột phá lên tới cảnh giới Kết Đan tầng sáu chính là nhờ vào hai thứ này.
Mỗi lần đánh xong nàng đều viết lại, tổng kết một phen, sau đó, giống như được ăn linh đan diệu dược, nàng lập tức hiểu ra, lĩnh ngộ được nhanh chóng, thực lực tăng lên cực nhanh.
"Không ngờ chỉ trong hai năm muội đã đạt tới Kết Đan tầng sáu, cứ theo đà này, nói không chừng chẳng mấy chốc sẽ vào Nguyên Anh đâu."
Nói xong, Tiêu Y đắc ý hếch mũi lên: "Ha ha, sau này muội có thể đuổi kịp Đại sư huynh và Nhị sư huynh rồi, cùng hai vị sư huynh đối phó với kẻ địch."
Nhưng nói xong, nàng lập tức cảm nhận được bầu không khí không ổn.
Quay đầu nhìn lại, thì thấy Lữ Thiếu Khanh đang cười lạnh không thôi: "Phải không? Thực lực đột nhiên tăng mạnh, đến lúc đó sẽ một tay trấn áp Đại sư huynh, chân dẫm lên ta, còn đạp cho ta thêm mấy cước, phải không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận