Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 622 - Nếu đã không đi thì làm Triệu Hoán Thú cho ta



Chương 622: Nếu đã không đi thì làm Triệu Hoán Thú cho taNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmMặc dù nói là khoảng cách giữa Tù Hồn sơn mạch đến Hướng thành là mười vạn dặm, trên thực tế, khoảng cách còn xa hơn.Khoảng cách mười vạn dặm chỉ tới biên giới Tù Hồn sơn mạch.Phi chu đến nơi này, Lữ Thiếu Khanh đứng trên phi chu, trông về xa xa phía trước.Nơi xa, chân trời như một vệt đen liên miên, nơi này đã xuất hiện chút sương trắng nhàn nhạt.Thần thức Lữ Thiếu Khanh trải dài qua, đúng như Ung Y nói, những sương trắng này có thể áp chế linh thức thần thức.Nếu như trận pháp áp chế linh thức thần thức thì sẽ không thể nào thăm dò xa hơn được.Giờ nơi này mới chỉ ở phạm vi biên giới đã như vậy, nếu thâm nhập sâu vào chỉ e sẽ áp chế lợi hại hơn nữa.Ở đây không có tử khí nặng nề như trong tưởng tượng mà có ánh nắng chiếu xuống tạo thành cầu vồng mỹ lệ, chim hót hoa nở, tràn ngập sinh cơ.Nơi này cũng thỉnh thoảng sẽ có một vài bóng dáng tu sĩ.Dần dần xâm nhập, càng đến gần Tù Hồn sơn mạch hơn, sương mù màu trắng cũng dần dần tăng nhiều, chung quanh đã không có bất kỳ bóng dáng tu sĩ nào.Động vật thì lại có nhiều hơn.Có chú chim nhỏ khéo léo đẹp đẽ trong rừng hát ca, cũng có phi cầm lớn vỗ cánh vài trượng lướt qua không trung, cái bóng to lớn lướt qua mặt đất.Trên mặt đất, có quần cư tụ tập, có những động vật nhỏ chơi đùa giữa nham thạch và rừng cây, cũng có bá chủ trong rừng cô ảnh độc hành.Đại thụ che trời, cự mộc trăm trượng, rừng cây rậm rạp ít ai lui tới.Nhóm Lữ Thiếu Khanh đã xuống thuyền đi bộ tiến vào dãy núi.Ung Y nhìn khung cảnh xung quanh, trên mặt lộ vẻ buồn bực.Thân là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, cảm giác nhạy bén, sau khi tiến vào nơi này ông ta liền cảm nhận được từng đợt kiềm chế, giống như có một tồn tại kinh khủng đang ngủ say ở đây, bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ thức tỉnh, sau đó nuốt mất ông ta.Ung Y nhìn mọi người, cũng chỉ có mình Thiều Thừa có vẻ mặt giống như ông ta.Trong nhóm thanh niên, Úc Linh mặt lạnh cứng nhắc giống như ai cũng nợ tiền nàng ta, hai mắt hờ hững, không có bất kỳ ba động cảm xúc gì.Quản Đại Ngưu, hai mắt tỏa ánh sáng, đầu không ngừng quay qua quay lại giống như ghi dấu hết tất cả mọi thứ ở đây vào đầu hắn ta.Hai người Mạnh Tiêu và Tiêu Y đi sau lưng Lữ Thiếu Khanh, hiếu kì kì đánh giá hết thảy chung quanh, thỉnh thoảng thấp giọng nói nhỏ. Thấy thực vật hoặc động vật nào mới lạ đều sẽ phát ra âm thanh kinh ngạc, ríu ra ríu rít như chim non.Về phần Lữ Thiếu Khanh thì không có gì khác so với bình thường, dáng vẻ lười biếng, thảnh thơi đi đầu tiên.Ung Y không nhịn được hỏi: “Tiểu tử, ngươi biết đích đến à?"Lữ Thiếu Khanh nhàn nhạt trả lời một câu: “Xem như thế đi."Sau khi nói xong, hắn điềm nhiên như không có việc gì chuyển động trữ vật giới chỉ trong tay mình một chút.Giới chỉ đang hơi nóng lên, đang chỉ hướng cho hắn.Sau khi tiến vào dãy núi, chiếc nhẫn vẫn như vậy.So với lúc gặp những vật phẩm đặc biệt trước đó thì hơi nóng hơn.Nơi đó rốt cuộc ẩn giấu bí mật to lớn gì?Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh nhìn thẳng về phía xa, trong mắt ẩn giấu sự ngưng trọng.Tất cả mọi người là tu sĩ, ngoại trừ Tiêu Y, đều là Kết Đan kỳ trở lên, tốc độ không chậm.Khoảng cách phàm nhân phải đi mất mười ngày mười đêm, bọn hắn chỉ cần tốn một hai canh giờ.Bọn hắn nhanh chóng xâm nhập vào sâu trong Tù Hồn sơn mạch, ở trong đó, nguy hiểm cũng bắt đầu dần dần hiển lộ.“Xì!”Một cơn gió tanh gay mũi thổi qua, bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại.Một con rắn độc lớn hơn một trượng bỗng nhiên từ trên cây lao thẳng xuống, cơ thể dài trăm thước như dây thừng quấn đến, bao phủ quanh nhóm người Lữ Thiếu Khanh.Răng độc bén nhọn to như ngón tay cái, bên ngoài tản ra hàn quang lờ mờ.Đây là hung thú, so với dã thú nó hung tàn hơn, khát máu hơn, cường đại hơn.Con rắn độc này là bá chủ vùng này, phương viên trong vòng mười dặm không có bất kỳ chim thú nào dám khiêu chiến quyền uy của nó.Nó coi đám người Lữ Thiếu Khanh đột nhiên tiến tới là bữa cơm trưa tươi mới, nhưng nó lại tìm nhầm con mồi rồi.Mạnh Tiêu hét lớn một tiếng, hoàn toàn khác với Tiêu Y, nàng ta nhìn thấy con rắn độc này như thấy được món đồ chơi mới lạ, hưng phấn lên: “Rắn!"Sau đó nàng ta cũng như con rắn độc nhào tới, giống một con cọp cái nhe răng trợn mắt lao về phía con mồi của mình.Rắn độc mặc dù không phải yêu thú, toàn thân hàn quang lân giáp lập lòe, lực phòng ngự kinh người, thân thể cao lớn cùng cường độ giảo sát, lại thêm răng độc, thực lực có thể so với tu sĩ Kết Đan kỳ.Tuy nhiên Mạnh Tiêu là Kết Đan kỳ tầng chín, thực lực kinh người.Đôi bàn tay trắng như phấn tung ra sau nhưng đến trước nện mạnh lên cơ thể rắn độc.“Keng!” như tiếng đánh lên miếng sắt, phát ra âm thanh lưỡi mác chói tai.Rắn độc bị tung mạnh đi như sợi dây thừng, cơ thể đập trúng lên cây đại thụ che trời, cự mộc chấn động, vô số cành lá rơi xuống, thân thể phát ra âm thanh xoạt xoạt xoạt, xuất hiện vết nứt.Rắn độc bị nện đến hoa mắt váng đầu, nửa ngày trời vẫn chưa lấy lại được sức, thân rắn dài trăm thước run rẩy vặn vẹo theo bản năng.Mạnh Tiêu lại một lần nữa nhào tới, đôi bàn tay trắng như phấn lại đập mạnh xuống đầu rắn độc.Rắn độc liều mạng giãy dụa, thân rắn khổng lồ không ngừng vặn vẹo, không ngừng đập xuống mặt đất phát ra những tiếng ầm ầm, đạp nát cây cối, tảng đá, tất cả thành một mớ hỗn độn.Nhưng tất thảy đều không làm nên chuyện gì, nó căn bản không tránh thoát được sự khống chế của Mạnh Tiêu, chỉ có thể liều mạng quật, cuối cùng động tĩnh từ từ chậm lại, ngừng giãy dụa.“A?” Mạnh Tiêu cũng ngừng lại, ồ lên một tiếng, kỳ quái: “Sao dừng đánh rồi? Ta vẫn chưa dùng hết sức mà.”Nàng ta lắc lắc nắm đấm, trên nắm tay không có bất kỳ vết thương gì.Quản Đại Ngưu bị dọa sợ muốn chết, lúc này hắn ta mới biết lúc Mạnh Tiêu thu thập hắn ta đã hạ thủ lưu tình rồi.Con rắn độc này còn mạnh hơn hắn ta, vậy mà bị Mạnh Tiêu đấm đến mức không có sức đánh trả, bị đập chết tươi.Nhìn đầu con rắn độc gần như bị nện nát, đôi mắt rắn lồi ra, lưỡi rắn dài thè ra ngoài miệng dáng vẻ cực kỳ thê thảm, Quản Đại Ngưu chỉ muốn nói với Mạnh Tiêu một câu, cảm tạ ơn không giết.Bên này Tiêu Y vô cùng sùng bái, nàng ta tiến tới, sùng bái Mạnh Tiêu: “Mạnh Tiêu tỷ tỷ, tỷ thật lợi hại.”Mạnh Tiêu dương dương đắc ý chống nạnh: “Đúng thế, không thử nhìn xem ta là ai. Chỉ là một con rắn, chẳng có chút vấn đề gì cả. Nói muội biết, khi còn bé ta thích nhất là ra đồng tìm mấy con rắn, con cóc này chơi, đã ghiền lắm.”Lữ Thiếu Khanh cũng cảm nhận được Mạnh Tiêu rất mạnh, còn mạnh hơn cả sư muội Doãn Kỳ vài phần.Mạnh Tiêu dương dương đắc ý khoe khoang sự gan dạ của nàng ta khi nhỏ, đồng thời hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Thế nào, lợi hại không?"Lữ Thiếu Khanh gật đầu, chân thành tán thưởng: “Lợi hại, ta chưa từng gặp mấy người lợi hại được như cô.”Cho dù là tu sĩ thì cũng có rất nhiều nữ tu sĩ e ngại những độc vật này.Bản thân sư muội ngốc của mình chính là minh chứng tốt nhất, tiếng thét chói tai ồn ào muốn chết.Phải huấn luyện nàng ta kỹ càng thêm một chút.Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh âm u, Tiêu Y bên này đột nhiên cảm thấy cơ thể lạnh run.Cơ thể Tiêu Y đột nhiên run run, nói thầm: “Chuyện gì xảy ra vậy? Sao đột nhiên thấy lạnh cả người thế?”A, không đúng.Loại cảm giác này đã lâu lắm rồi chưa xuất hiện, trước kia cũng đã từng xuất hiện.Tiêu Y đột nhiên kịp phản ứng, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Nhị sư huynh của mình, đúng lúc bắt gặp Nhị sư huynh mình thu hồi ánh mắt.Tiêu Y tê cả da đầu, nàng ta hiểu ra, chắc chắn Nhị sư huynh đang suy nghĩ xem nên thu thập mình như thế nào.Là ghét bỏ thực lực mình thấp hay chê biểu hiện của mình ban nãy?Tiêu Y cũng biết biểu hiện của mình ban nãy rất kém cỏi.Nhưng không còn cách nào khác, sợ rắn là thiên tính của nữ hài tử cơ mà.Có bao nhiêu người có thể giống như Mạnh Tiêu tỷ tỷ chứ?“Nhị sư huynh, ta...”Tiêu Y định nói câu gì đó, Lữ Thiếu Khanh mở miệng: “Đi, lột da rắn tới đây.”Tiêu Y ngây dại, Nhị sư huynh, huynh muốn làm gì?Ta sợ rắn mà.Trước đó huynh muốn giáo huấn ta đều rất âm thầm, sao giờ lại biểu hiện không chút che giấu, không chút kiêng kỵ vậy?Ra ngoài một chuyến sao huynh biến thành người khác rồi?Có phải huynh bị Đại sư huynh bỏ rơi, trong lòng cảm thấy không cân bằng nên thay đổi tính tình không?Tiêu Y hoài nghi mình nghe lầm, nàng ta nói với Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, huynh, huynh đang nói đùa sao?”Lữ Thiếu Khanh a a nhìn nàng ta: “Muội cảm thấy ta giống như đang nói đùa sao?”“Nhưng, nhưng da rắn này lột cũng vô, vô dụng mà.”Mạnh Tiêu bên cạnh không ngừng cười khì khì, đích thân giải thích nghi hoặc của nàng ta, nói: “Da con rắn này vẫn có chút tác dụng, phẩm chất vượt cả nhất phẩm, cũng được xem là vật liệu tốt.”“Tiểu Y muội muội, để ta giúp muội.”Lữ Thiếu Khanh không từ chối, cũng biết Tiêu Y sợ rắn, để nàng ta một mình đi lột da cũng hơi khó khăn.“Lột xong lại đi tiếp!”Lữ Thiếu Khanh nhảy lên một chạc cây ngồi xếp bằng.Vẻ mặt Tiêu Y cầu xin, nơm nớp lo sợ tới gần rắn độc, ở nơi đó khoa tay, không biết nên ra tay như thế nào.Ung Y theo phía sau thấy vậy không kìm được hỏi Thiều Thừa: “Thiều huynh, huynh để mặc tiểu tử kia khi dễ sư muội như vậy sao?”Quá đáng, đây là kẻ bá đạo, làm sư huynh mà bắt nạt sư muội, hành vi bá đạo như vậy không tốt cho sự đoàn kết của sư môn.Làm sư phụ sao có thể ngồi yên nhìn hành vi này phát sinh chứ?Quản, nhất định phải quản.Thiều Thừa lắc đầu, gương mặt mỉm cười: “Không sao, Thiếu Khanh cũng vì muốn tốt cho Tiêu Y.”Ung Y rất cạn lời, ý vị thâm trường, dùng giọng điệu người từng trải nói với Thiều Thừa: “Thiều huynh, cách giáo dục này của huynh không được, thân là sư phụ nhất định phải quản giáo nghiêm khắc, không thể bỏ mặc không quan tâm. Kiểu như tiểu tử kia ta thấy hắn toàn thân từ trên xuống dưới có hàng trăm tâm nhãn, không tâm nhãn nào là tốt, nhất định phải giáo huấn hắn, thu thập hắn."“Không giấu gạt gì huynh, ta còn có mấy đồ đệ, bọn hắn nếu mà dám như vậy, không đánh chết bọn hắn coi như tính tình ta tốt lắm rồi.”Thiều Thừa quay đầu nhìn Ung Y một chút, ha ha cười không ngừng.Ngươi dóc quá, thái độ của ngươi với đồ đệ, ngươi tưởng ta không nhìn ra sao?Ngươi cũng có tốt đẹp gì hơn ta đâu.Ngươi cả ngày nhe răng trợn mắt, hận không thể nuốt đồ đệ của ta, còn không phải bởi vì quan hệ tốt giữa đồ đệ ta và đồ đệ ngươi sao?Thiều Thừa nhàn nhạt trả lời một câu: “Ta cảm thấy như vậy rất tốt. Có ta ở đây, bọn chúng rất đoàn kết, không vấn đề gì cả.”Ung Y tức chết, sao lại không chịu nghe cơ chứ?Ông ta nói: “Huynh phóng túng như vậy sau này hắn có thể có thành tựu gì?”Thiều Thừa trong lòng cười thầm, vẫn giọng điệu nhàn nhạt nói: “Đại đồ đệ và nhị đồ đệ của ta đều là Nguyên Anh kỳ, tiểu đồ đệ chỉ kém hơn một chút, chỉ là Trúc Cơ kỳ.”Ngữ khí bình thản nhưng lại tràn ngập kiêu ngạo, thậm chí còn có mấy phần đắc ý.Ngươi vẫn chưa hiểu rõ đồ đệ của ta, nếu không chắc chắn ngươi sẽ không nói như vậy.Ngươi là Nguyên Anh kỳ tầng chín thì sao chứ, tầm nhìn, vẫn còn thiển cận lắm.Theo Thiều Thừa, đồ đệ của ông là tuyệt nhất, không ai có thể so sánh."Nhìn xem.” Ung Y lập tức bắt được sơ hở trong lời nói của Thiều Thừa: “Tiểu nha đầu mới Trúc Cơ kỳ đã bị sư huynh thân là Nguyên Anh kỳ khi dễ, thế là bá đạo rồi. Tiểu tử kia rõ ràng đang cố ý khi dễ tiểu nha đầu kia.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận