Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 22 - Hai vị sư huynh khủng bố

Tiêu Y khiếp sợ không gì sánh nổi.
Nàng ta không thể nào ngờ được Nhị sư huynh của mình cũng là người lĩnh ngộ kiếm ý.
“Chuyện này, chuyện này…”
Tiêu Y cảm thấy đầu mình trống rỗng, không biết nói gì cho phải.
Kiếm ý là rau cải sao?
Hai người các huynh nói lĩnh ngộ là lĩnh ngộ, các huynh có còn là con người nữa không?
Chẳng trách còn nói muốn ta lĩnh ngộ kiếm ý trong hai tháng.
Hóa ra các huynh xem ta là người giống như các huynh à.
Trong lòng Tiêu Y muốn khóc, hai vị sư huynh, các huynh coi trọng ta quá.
Lữ Thiếu Khanh bên dưới vẻ mặt nghiêm túc, cơ thể kiên nghị thẳng tắp, dưới sự phụ trợ của kiếm ý, Tiêu Y đột nhiên cảm thấy hình tượng của Nhị sư huynh vô cùng rực rỡ cao lớn.
Nhị sư huynh như vậy khiến Tiêu Y một lần nữa nghi ngờ mình đã nhận nhầm người.
Nhị sư huynh bình thường vô sỉ khốn kiếp với Nhị sư huynh bây giờ giống như hai người khác nhau.
Chẳng trách đêm hôm đó sư phụ nói hai người bọn họ luận bàn.
Lúc mới đầu Tiêu Y bán tín bán nghi, về sau tiếp xúc nhiều với Lữ Thiếu Khanh, nàng ta nghi ngờ sư phụ đang nói dối.
Nhị sư huynh vô sỉ khốn kiếp có thể lợi hại như vậy sao?
Cho tới bây giờ nàng ta mới biết mình vẫn chưa nhìn thấu được Nhị sư huynh.
“Sư phụ...”
Thiều Thừa nói: “Xem đi, đừng nói nhiều!”
...
“Đi chết đi!”
Lữ Thiếu Khanh rống to, kiếm ý cuồng bạo xông lên trời sau đó hóa thành một con hỏa điểu to lớn màu đỏ.
Hỏa Điểu kêu lên, bay về phía Bạch Long.
Hai con va chạm mạnh với nhau.
“Ầm!”
Một tiếng động lớn vang lên.
Bạch long và hỏa điểu đồng quy vu tận, trên không trung xảy ra vụ nổ lớn, hủy diệt.
Sóng xung kích to lớn lan ra bốn phía.
Hai cỗ kiếm ý vô địch mạnh mẽ bị tung vỡ nát, mưa bay đầy trời.
Giống như thiên nữ rải hoa, bắn tung tóe về bốn phương tám hướng.
Vô số kiến trúc bên dưới bị hủy hoại không còn gì.
Mặt đất như bị cho gặm, có vô số những mõm đá mấp mô, vô cùng lộn xộn.
Tiểu Hồng chít chít tránh trái tránh phải, cuối cùng bay đến chỗ Tiêu Y tìm kiếm sự che chở.
Tiêu Y ôm Tiểu Hồng, phát hiện cơ thể Tiểu Hồng đang run rẩy, giống như đang sợ hãi.
Tiêu Y không hề chê cười nó, vì nàng ta cũng chẳng khá hơn chút nào.
Nếu không có Thiều Thừa che chở nàng ta, đạo tâm của nàng ta đã hỏng lâu rồi.
Nàng ta không thể nào ngờ rằng, Nhị sư huynh bình thường trông không đáng tin cậy, vô sỉ cực điểm vậy mà cũng có được kiếm ý kinh người đến thế.
Thực lực của hắn còn cường hãn đến mức này.
Mình vẫn chưa thể nhìn thấu Nhị sư huynh.
Lữ Thiếu Khanh nghiến răng nghiến lợi, nhìn Kế Ngôn trên không trung.
Kế Ngôn hai mắt nhắm nghiền, cơ thể như cái động không đáy.
Không khí vô tận xung quanh không ngừng lao thẳng về phía Kế Ngôn.
Hắn ta giống như một người vài chục năm chưa từng uống nước, đang điên cuồng hấp thu linh khí chung quanh.
Mặc dù hai mắt nhắm chặt nhưng dường như Kế Ngôn có thể nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh.
Hắn ta lại chém một kiếm về phía Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh một lần nữa mắng to: “Huynh thật sự muốn bắt ta làm hòn đá mài sao?”
“Huynh có bệnh không, chắc chắn huynh bị bệnh rồi.”
Hắn hét lớn một tiếng: “Vậy hôm nay ta sẽ đánh huynh một trận, đánh chết huynh luôn.”
Hắn lại bổ kiếm một lần nữa.
Kiếm ý lại ngưng tụ, huyễn hóa thành hỏa điểu phóng về phía Kế Ngôn.
Hai cỗ kiếm ý va chạm lần nữa, vẫn không phân thắng bại, một lần nữa đồng quy vu tận trên không trung.
Kiếm ý hai người ngang ngửa, người này không thể làm gì được người kia.
Tiêu Y thấy mà run lẩy bẩy.
Hai vị sư huynh đều lĩnh ngộ kiếm ý, hơn nữa đã đạt tới cảnh giới tầng thứ hai, kiếm ý hóa hình.
Kiếm ý hai người ngang ngửa.
Sư huynh kiểu thế này lợi hại quá rồi.
Lữ Thiếu Khanh nhìn Kế Ngôn, hừ một tiếng, một lần nữa vung kiếm ra.
Nhưng lần này, nét mặt hắn nghiêm túc hơn rất nhiều.
Vừa rồi bọn hắn chỉ đơn thuần va chạm kiếm ý.
“Ly Hỏa Kiếm Quyết!”
Linh lực trong cơ thể Lữ Thiếu Khanh điên cuồng tuôn ra, rót vào trong trường kiếm.
Trong không khí bỗng nhiên nhảy ra một sợi hỏa diễm, ngọn lửa màu đỏ sậm, giống một con tiểu tinh linh, đón gió chập chờn, trông vô cùng đáng yêu.
Nhưng nhiệt độ trong không khí không ngừng tăng lên khiến người ta biết đây không phải tinh linh đáng yêu.
Mà đây là Thần minh muốn thiêu sạch thiên địa.
Sau khi xuất hiện, nó không ngừng hấp thu linh khí chung quanh, lớn lên theo gió.
Rất nhanh trong không trung xuất hiện vô số những hỏa diễm, bày khắp cả bầu trời.
Chúng hợp thành một tấm lưới lửa phô thiên cái địa.
“Đi!”
Lữ Thiếu Khanh hét lớn một tiếng, ngọn lửa màu đỏ sậm tạo thành lưới lửa quét về phía Kế Ngôn.
Nơi nào có nhiệt độ nóng bỏng này quét qua nơi đó tách nước bốc hơi, cỏ cây khô héo.
Hỏa diễm vô tận như hung thú xông thẳng lên trời, muốn đốt sạch Kế Ngôn.
Kế Ngôn vẫn đang không ngừng hấp thu linh khí.
Đối mặt với tấm lưới lửa cuồn cuộn đang cuốn tới, trường kiếm trong tay Kế Ngôn đâm ra.
Một kiếm nhẹ nhàng, trông cực kỳ yếu đuối nhưng lại vô cùng bá đạo.
Hỏa diễm đang cuốn tới bị nhẹ nhàng phá vỡ, biến mất.
Thiều Thừa ở trên quan chiến gương mặt lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
“Tiêu Dao Kiếm quyết!”
Tiêu Y nghe xong, kinh ngạc nói:
“Sư phụ, đây là kiếm quyết truyền thừa của tổ sư Lăng Tiêu Phái đúng không?”
Thiều Thừa gật đầu: “Tiêu Dao Kiếm quyết ngoài tổ sư chỉ có Đại sư huynh con có thể tu luyện thành công.”
Tiêu Y sợ hãi thán phục, đúng là lợi hại.
Sau đó nàng ta lại hỏi: “Nhị sư huynh thì sao?”
“Huynh ấy cũng từng tu luyện Tiêu Dao Kiếm quyết sao?”
Thiều Thừa lắc đầu: “Không, kiếm quyết nó sử dụng nghe nói là Ly Hỏa Kiếm quyết, không phải của môn phái nào.”
“Không phải kiếm quyết môn phái?”
“Vậy huynh ấy lấy được từ đâu?”
Thiều Thừa nói: “Không biết, ta cũng không hỏi, đây là chuyện của nó.”
“Nhưng theo quan sát của ta, Ly Hỏa Kiếm quyết cũng không thua kém gì so với Tiêu Dao Kiếm quyết.”
Tiêu Y không kìm được sợ hãi thán phục: “Đại sư huynh, Nhị sư huynh thật lợi hại!”
Giờ khắc này, trong lòng Tiêu Y đã hoàn toàn sùng bái hai vị sư huynh.
Hai người có thiên phú kiếm ý vô địch, một người tùy tiện bước ra cũng có thể ép cho người cùng thế hệ không ngẩng đầu lên được.
Nhìn hai người bên dưới đang kịch chiến, uy thế của ba động tản ra kia không hề giống với Kết Đan kỳ bình thường.
Kế Ngôn sử dụng Tiêu Dao Kiếm quyết nhẹ nhàng hóa giải tiến công của Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh cười lạnh: “Nữa đi!”
Lại một kiếm bổ ra.
Lần này vẫn là hỏa diễm vô tận cuốn tới.
Uy thế lớn hơn.
Vô số đóa hỏa diễm biến thành từng con hỏa điểu màu đỏ sậm, che cả bầu trời, chen chúc nhau đánh về phía Kế Ngôn.
Kế Ngôn đang thôn tính linh khí, vô số hỏa điểu giết tới trước mặt, linh khí xung quanh như cũng đang bốc cháy theo.
Tiêu Y ở bên dưới thấy bầu trời như đang bị thiêu đốt.
Trong lòng Tiêu Y run rẩy, quá kinh khủng.
Nhị sư huynh lợi hại như vậy, Đại sư huynh có thể cản được sao?
Kế Ngôn không hề né tránh, trường kiếm của hắn ta chỉ về phía Lữ Thiếu Khanh, đánh mạnh xuống.
Dao động linh lực cực lớn như va chạm khai thiên tích địa, hỏa diễm vô tận lập tức bị đánh thành hai nửa.
Bầu trời vì đó tối sầm lại, lửa cháy ngập trời bị dập tắt trong nháy mắt.
Bầu trời lại một lần nữa khôi phục lại bóng đêm, chỉ còn lưu lại ba động linh lực khiến người ta biết tất cả những gì vừa xảy ra không phải ảo giác.
Giọng Kế Ngôn như chuông vang: “Nữa đi!”
Dao động linh khí trên người hắn ta càng phát ra mãnh liệt, một lần nữa khởi động tiến công với Lữ Thiếu Khanh.
Uy áp đầy trời, trời như sắp sập xuống.
Linh khí mênh mông to lớn bị nén lại thành một thanh trường kiếm khổng lồ, từ trên trời giáng xuống đâm xuống đầu Lữ Thiếu Khanh.
Cự kiếm ầm ầm xuống, đất rung núi chuyển, chung quanh không ngừng sụp đổ vỡ vụn, đầy trời bụi đất tung bay.
“Nhị sư huynh!”
Tiêu Y căng thẳng kêu lên một tiếng.
Kích này của Kế Ngôn dùng hết mười thành uy lực.
Tiêu Y cảm thấy dù Nguyên Anh kỳ bị đánh trúng cũng không có kết quả tốt lắm.
Lữ Thiếu Khanh chẳng qua chỉ mới Kết Đan kỳ, sao có thể ngăn cản được?
Thiều Thừa nói: “Không cần lo lắng!”
Ông ta vừa dứt lời, giọng Lữ Thiếu Khanh đã vang lên.
“Khốn kiếp, huynh làm thật à?”
“Đi chết đi!”
Thân hình Lữ Thiếu Khanh xuất hiện ở một hướng khác, cách Kế Ngôn rất gần.
Lữ Thiếu Khanh hét lớn một tiếng: “Vẫn Thạch Đại Triệu Hoán Thuật!”
Linh khí trên trời khuấy động, một hỏa cầu lớn như xuyên qua thời không, xuất hiện trên bầu trời.
Hỏa cầu cháy hừng hực, chiếu sáng bầu trời tựa như ban ngày.
Hỏa cầu lớn xẹt qua bầu trời đêm, rơi xuống chỗ Kế Ngôn.
“Huynh nện ta, ta cũng nện huynh, chịu chết đi!”
Trong giọng Lữ Thiếu Khanh có mang chút đắc ý.
Tiêu Y nhìn hỏa cầu khổng lồ như vậy, miệng nhở mở to, tràn đầy khó tin.
“Sư phụ, đây, đây là pháp thuật gì?”
“Vẫn Thạch Đại Triệu Hoán Thuật? Sao con chưa từng nghe nói đến?”
Thiều Thừa cười nói: “Đó là nó nói hươu nói vượn thôi, trên thực tế là Hỏa Cầu thuật.”
Dừng lại một chút, ông ta nói tiếp: “Đừng hỏi ta, ta cũng không biết vì sao Hỏa Cầu thuật của nó lại lớn như vậy.”
Tiêu Y nghe thế chỉ có thể nuốt ngược câu hỏi lại.
Đến lúc đó sẽ hỏi thử Nhị sư huynh.
Hỏa Cầu thuật của Lữ Thiếu Khanh nhìn thanh thế to lớn hơn so với cự kiếm của Kế Ngôn lúc nãy.
Vẻ mặt của Kế Ngôn cũng trở nên ngưng trọng nghiêm túc.
Tuy nhiên hắn ta không né tránh, lúc hỏa cầu sắp rơi xuống, hắn ta bổ ra một kiếm.
Cường độ của kiếm này trầm ổn to lớn, linh khí khuấy động.
Hỏa cầu to lớn bị đánh thành hai nữa, hắn ta tiếp tục vung ra vài kiếm liên tục, hỏa cầu bị đánh thành vô số mảnh vụn, cuối cùng chôn vùi trên không trung.
Lữ Thiếu Khanh hét lên: “Dùng cảnh giới phá chiêu thức của ta thì có gì anh hùng?”
“Tiếp đây!”
Tuy nhiên Kế Ngôn không cho hắn cơ hội.
Từng kiếm rồi từng kiếm bổ ra.
Uy lực lần sau lớn hơn lần trước.
Lữ Thiếu Khanh bị ép chuyển sang phòng thủ.
Khí thế của Kế Ngôn đang không ngừng tăng lên, không khí chung quanh dường như trở nên ngưng kết.
Cảm giác áp bức của Kế Ngôn càng ngày càng mãnh liệt, mây đen trên bầu trời trên đỉnh đầu bắt đầu hội tụ.
Trong tầng mây, vô số lôi đình đang lóe lên, xuyên thẳng qua.
Giống như có vô số Lôi Long đang bay lượn gào thét giữa tầng mây.
Không khí trở nên ngột ngạt, làm người ta hoảng hốt.
Từng đợt công kích của Kế Ngôn khiến Lữ Thiếu Khanh mệt mỏi ứng phó, đã không thể nào tranh thủ thời gian trả đòn.
Cuối cùng Kế Ngôn bổ ra một kiếm, Lữ Thiếu Khanh kiệt lực ngăn cản.
“Móa, huynh...”
Lữ Thiếu Khanh bị đánh bay, bay ngược ra ngoài mấy chục dặm, nện mạnh vào một ngọn núi.
“Nhị sư huynh!”
Tiêu Y kinh hãi kêu lên.
Tiy thấy nửa ngày trời mà Lữ Thiếu Khanh không quay lại thì mặt mũi tràn đầy lo lắng nhìn Thiều Thừa: “Sư phụ, Nhị sư huynh không sao chứ?”
Thiều Thừa mỉm cười, trấn an nói: “Yên tâm, không sao đâu.”
“Tiểu tử kia giảo hoạt lắm, hắn nhân cơ hội này không muốn đánh nữa nên nằm đó giả chết đấy.”
Sau khi Thiều Thừa cảm nhận thấy khí tức Lữ Thiếu Khanh không có quá nhiều vấn đề, ánh mắt liền rơi trên người Kế Ngôn.
Giọng điệu ông ta hơi mất mát nói: “Đại sư huynh của con sắp đột phá rồi.”
“Có đồ đệ mạnh như vậy, làm sư phụ áp lực lớn lắm.”
Tiêu Y không biết nói gì về vấn đề này.
Nàng ta ngoại trừ bội phục chỉ có bội phục.
Theo như nàng ta biết, mười năm trước, Đại sư huynh của mình vẫn là một phàm nhân.
Mười năm, từ một kẻ phàm nhân có thể tiến vào Nguyên Anh kỳ, đây thiên phú nghịch thiên cỡ nào.
“Quá mạnh!”
Tiêu Y chỉ có thể cảm thán như vậy.
“Đại sư huynh lợi hại như vậy, con có thể đuổi theo kịp sao?”
Thiều Thừa quay đầu lại nhìn nàng ta một cái, cười nói: “Đừng ủ rũ, cố gắng tu luyện còn có thể theo kịp bước chân sư huynh của con.”
“Hôm nay đưa con tới đây vốn định cho con xem thử thực lực Nhị sư huynh của con, để con biết Nhị sư huynh con tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài.”
Đây mới là mục đích Thiều Thừa dẫn Tiêu Y đến đây.
Để Tiêu Y biết gương mặt thật của Lữ Thiếu Khanh, không đến mức trong lòng hiểu lầm Lữ Thiếu Khanh nên có lời oán giận Lữ Thiếu Khanh.
Ôi chao, làm sư phụ thật không dễ dàng gì.
Để sư huynh muội đoàn kết mà tốn hết bao tâm trí.
Thiều Thừa cảm thán, lại nói: “Không ngờ bây giờ còn có thể cho con nhìn thấy Đại sư huynh của con đột phá.”
“Nhìn thật kỹ đi, sau này nó sẽ có lợi ích không đếm xuể đối với con đấy!”
Sau khi nói xong, Thiều Thừa lăng không bay đi: “Con ở đây xem, ta đi hộ pháp cho Đại sư huynh con...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận