Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2153: Chương 2153

Chương 2153: Chương 2153Chương 2153: Chương 2153
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Mộc Vĩnh nhận được vừa xem, trên mặt lập tức từ âm u chuyển sang rạng rỡ, lộ ra nụ cười.
Sau đó, hắn ta khôi phục lại trạng thái tỉnh táo trước đó trong ánh mắt nghi hoặc của Lữ Thiếu Khanh, trở nên ung dung không vội.
Lữ Thiếu Khanh hiếu kì, hỏi: “Cha ngươi tới?”
Nụ cười trên môi Mộc Vĩnh đông cứng, âm thầm cắn răng: “Hừ, Khấu bọn hắn mỗi người một trăm triệu, ngươi đồng ý thì giờ ta đưa linh thạch cho ngươi, nếu không ngươi giết bọn hắn đi.”
Trong lòng Lữ Thiếu Khanh lại kéo căng cảnh giác, không vui mừng lắm: “Tự Khấu nói hắn đáng giá một tỷ.”
Hành động lần này của Mộc Vĩnh rất khác thường, Lữ Thiếu Khanh không thể không hoài nghi Mộc Vĩnh có âm mưu gì.
“Ngươi nói thêm một câu nữa, hết thảy hết hiệu lực.” Mộc Vĩnh bắt đầu cường thế: “Ta cho ngươi thời gian ba hơi thở cân nhắc.”
Lữ Thiếu Khanh nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra Mộc Vĩnh lấy đâu ra tự tin để cường thế như vậy.
Chẳng lẽ phát hiện ra được một linh mạch lớn?
Cho nên không quan tâm linh thạch?
“Hay là, ta bớt cho ngươi?” Sau khi Lữ Thiếu Khanh suy nghĩ một phen, thử thăm dò hỏi Mộc Vĩnh.
Mộc Vĩnh quay người định đi, Lữ Thiếu Khanh thỏa hiệp: “Được, sáu trăm triệu viên linh thạch, ta về sẽ thả người.”
“Khấu trị giá hai trăm triệu, đừng nói nữa, ngươi còn dám mặc cả ta cũng mặc xác ngươi.”
“Thề đi!”
Mộc Vĩnh nghe xong, lập tức chỉ vào Lữ Thiếu Khanh kêu to: “Ngươi thề sau khi lấy được linh thạch nhất định phải thả bọn hắn.”
Lữ Thiếu Khanh không thầ, Mộc Vĩnh hoàn toàn không thể tin được Lữ Thiếu Khanh. Lữ Thiếu Khanh gật đầu, dựng thẳng ba ngón tay lên thề: “Sau khi thu được linh thạch, ta sẽ thả bọn hắn.” Mộc Vĩnh mặt lạnh lấy ra một Trữ Vật giới chỉ, mắt Lữ Thiếu Khanh sáng lên.
Tuy nhiên Mộc Vĩnh không lập tức ném qua, mà còn đưa ra một điều kiện.
“Giao dịch của chúng ta không thể để cho người khác biết.”
“Được, ta có thể cam đoan với ngươi.”
Nghe thấy lời này, Mộc Vĩnh mới lạnh lùng ném Trữ Vật giới chỉ qua.
Thần thức Lữ Thiếu Khanh quét qua, hai mắt lập tức híp lại, sáng lóa mắt.
Sáu trăm triệu linh thạch sáng lấp lánh nằm ở bên trong, xem ra Mộc Vĩnh đã sớm chuẩn bị xong.
Lữ Thiếu Khanh thu hồi linh thạch, thở phào một hơi, tiểu đệ Tử Quỷ có thể khôi phục rồi.
Hắn nhìn qua Mộc Vĩnh, đôi mắt lấp lóe, nhìn Mộc Vĩnh càng thêm thuận mắt: “Thật hào phóng, người tốt, ngươi thật sự không cần ta bớt cho ngươi sao?”
Mộc Vĩnh quát: “Bớt nói nhằm, thả người.”
Lữ Thiếu Khanh cùng Mộc Vĩnh cùng nhau Về tới đây, xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Nhìn thấy hai người gần như trở về cùng một thời gian, đám người giật mình đồng thời cũng rất tò mò, ai thắng ai thua.
Sắc mặt Mộc Vĩnh hơi tái nhợt, khí tức cũng có chút nặng nề.
Lữ Thiếu Khanh thì khí định thần nhàn, giống như ra ngoài dạo một vòng rồi trở lại.
Đám người này không phải người ngu, chỉ cần nhìn trạng thái của hai người là có thể biết ai chịu thua thiệt. Ánh mắt của Khấu bọn hắn ảm đạm, ngay cả Mộc Vĩnh cũng không phải đối thủ của bọn hắn sao?
Tiêu Y lanh lợi chạy tới: “Nhị sư huynh, huynh thắng à?” “Đương nhiên, ta đẹp trai hơn hắn.”
Đẹp trai?
Đám người không rõ ý của Lữ Thiếu Khanh.
Duy chỉ có Mộc Vĩnh âm thầm cắn răng.
Đừng để ta có cơ hội, nếu không nhất định phải đập nát mặt ngươi.
Mộc Vĩnh lướt nhìn qua nơi này kết quả phát hiện ba người nằm bên Khấu bọn hắn chính là ba người MỊ Càn, Ngao Đức, Công Tôn Từ. Trong lòng Mộc Vĩnh giật thót một cái, hắn ta đoán ra được là Kế Ngôn xuất thủ.
Nhưng hắn ta không đoán được Kế Ngôn sẽ mạnh như vậy, cả ba đều biến thành tù binh.
Trong dự đoán của hắn ta, ba người MỊ Càn sẽ ra tay.
Kế Ngôn cũng sẽ ra mặt ngăn cản, sau đó đó ba người MỊị Càn không địch được rút lui. Đây là kết cục tốt nhất mà hắn ta dự đoán, cũng là kế hoạch của hắn ta.
Ba người động thủ tiến thêm một bước khiến người chung quanh biết Mi gia, Ngao gia, Công Tôn gia có quan hệ với Thánh tộc bọn hắn.
Nhưng ba người MỊ Càn bị bắt làm tù binh thì nằm ngoài dự đoán của hắn ta.
Mấy tiểu tử này đúng là phế vật.
Sau khi phát hiện ra Kế Ngôn là Luyện Hư kỳ lại không lập tức rút lui hoàn toàn trước, rời khỏi nơi này sao?
Trong lòng Mộc Vĩnh mắng to ba người MỊ Càn vô dụng. Hắn ta qua Lữ Thiếu Khanh, lạnh lùng nói: “Thả người!” Tiêu Y giật mình: “Nhị sư huynh, huynh muốn thả bọn hắn sao?”
Lữ Thiếu Khanh gật đầu, tùy tiện nói: “Đúng a, hắn đưa tiên chuộc rồi.”
Mộc Vĩnh giận dữ: “Khốn kiếp, ngươi cam đoan rồi.”
“Cam đoan đáng giá mấy đồng?” Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: “Ta đâu có thầ.” Mộc Vĩnh hận rồi.
Đặc biệt là ánh mắt của mọi người nhìn mình khiến hắn ta hối hận không bắt Lữ Thiếu Khanh phải thề không được nói ra.
Lữ Thiếu Khanh vung tay lên, Khấu , Loan Tỉnh Duyệt, Loan Hi, Kiếm Lan, Thôi Thanh được giải trừ cấm chế.
“Đáng chết!”
Sau khi Khấu khôi phục thực lực lập tức đánh về phía Lữ Thiếu Khanh, thần sắc dữ tợn, tựa như điên dại: “Ta phải giết ngươi.” Lớn như vậy rồi, lần đầu tiên bị sỉ nhục như vậy sát ý hận ý trong lòng Khấu sớm đã lên tới đỉnh điểm.
Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, đá mạnh một cước vào Khấu, hung hăng cứng rắn đá thẳng vào mặt hắn ta khiến hắn ta bay trên mặt đất. Trước đó Khấu đã bị Lữ Thiếu Khanh hành cho gần tàn phế, thực lực đã sớm tổn hao nhiều.
Bây giờ sức chiến đấu có thể phát huy không được hai thành bình thường. Lữ Thiếu Khanh giẫm hắn ta trên mặt đất, cười nói với Mộc Vĩnh: “Ngươi xem, đây là lần thứ hai ta bắt hắn làm tù binh.”
Trong lòng Mộc Vĩnh giật thót, móa nó, sẽ không vô sỉ như vậy chứ?
Nhưng mà Lữ Thiếu Khanh giống như suy nghĩ của hắn ta, chính là vô sỉ như vậy.
Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm vươn tay về phía Mộc Vĩnh: “Một trăm triệu linh thạch, muốn ta giảm giá cho ngươi không?”
Mộc Vĩnh sắp nghiến nát răng: “Đáng chết, ngươi đừng quá đáng.”
“Thế nào gọi là quá đáng?” Lữ Thiếu Khanh cảm thấy rất khó hiểu: “Ta thả hắn, ta còn chẳng cần hắn nói câu cảm ơn, thế mà hắn còn muốn cắn ngược ta một miếng.”
“Ngươi nói, ta có thể nuông chiều hắn sao?”
“Ta đã thả hắn, hắn chủ động ra tay với ta, đánh không lại ta, một lần nữa thành tù binh của ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận