Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1540

Chương 1540Chương 1540
"Đại ca, linh thạch ngươi muốn!"
Giản Bắc u oán đưa qua một trữ vật giới chỉ.
Lữ Thiếu Khanh đón lấy nhưng lại bị Giản Bắc giữ lại, không muốn buông ra.
"Móa, ngươi còn muốn giựt nợ sao?" Lữ Thiếu Khanh quất tới một tay, hất bay tay Giản Bắc: "Đưa đây cho ta."
"Mới ba ngàn vạn viên linh thạch mà sao giống sắp lấy mạng ngươi quá vậy?
"Có thể có chút tiền đồ không? Có thể học theo Mị gia không?"
"Ba ngàn vạn viên linh thạch này ngươi mười ngày mới đưa tới, Mị gia người ta đưa tới trong ngày kìa, học hỏi người ta nhiều vào, đừng làm quỷ hẹp hòi."
Giản Bắc đau long châm chọc: "Mị Càn có Mị gia là con bài tẩy, đây là tiền để dành của bản thân ta, để gom góp số tiền đó, ta còn phải đi xin ông bà nội đấy."
Mi gia có thể không tranh thủ thời gian đưa tới sao?
Bọn hắn chắc chắn bị hù chết.
Không đưa linh thạch tương đương với phế đi đạo tâm Mị Càn.
"Sao ngươi không đi xin cha ngươi?" Lữ Thiếu Khanh tiếp tục khinh bỉ: "Có cha không xin, đi xin những người khác, ngươi nói ngươi không bị coi thường ta đều không tin."
Giản Bắc trả lời giản dị tự nhiên: "Cha ta sẽ đánh ta."
"Ai, muội muội đột phá trở thành Hóa Thần, áp lực của ta lớn hơn. Ta hôm trước đã bị cha đánh một trận, đau chết đi được, lực độ đều lớn hơn những lần trước không ít."
"Đại ca, ngươi có thể cũng giúp ta nhanh chóng đột phá không?"
Nụ cười trên mặt Lữ Thiếu Khanh đột nhiên biến mất, con mắt hơi nhìn xuống đánh giá Giản Bắc.
Ánh mắt bình tĩnh, lại làm cho Giản Bắc cảm thấy mình như bị nhìn thấu, tất thảy suy nghĩ trong nội tâm trước mặt Lữ Thiếu Khanh đều không có chỗ che thân.
Bị ánh mắt của Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm trong lòng lén nói thầm, lúc vừa định nói chút gì đó thì Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên mở miệng: "Ngươi cần sao?"
Giản Bắc giật nảy mình, vội vàng cười ha ha nói: "Thiên phú của ta không được, so với muội muội ta quá yếu, đương nhiên cần."
Tên này không phải đã nhìn ra điều gì rồi đấy chứ?
Lữ Thiếu Khanh mỉm cười: "Cho ta năm ngàn vạn viên linh thạch, ta có thể khẳng định ngươi sẽ đạt tới Nguyên Anh kỳ cảnh giới tầng chín trong vòng một năm"
"Móa, đại ca, ngươi ăn cướp à, kiếp trước ngươi có phải sơn tặc không?"
Giản Bắc trách móc rồi xoay người bỏ chạy: "Ngươi đem bán ta cũng không được nhiều linh thạch như vậy cho ngươi đâu."
Giản Bắc nhân cơ hội rời đi, ở cùng với Lữ Thiếu Khanh tạo cho hắn ta áp lực quá lớn.
Giống như bị Lữ Thiếu Khanh nhìn thấu hắn ta. Giản Bắc xoay người rời đi trong lòng lại thâm nghĩ, hẳn là sẽ không nhìn thấu ta đấy chứ, ngay cả với tiểu muội ta còn không nói, có ai biết được chứ.
Nhưng vào lúc này, giọng Lữ Thiếu Khanh truyền tới: 'Đừng kìm nén, kìm nén quá lâu không tốt cho cơ thể đâu."
Toàn thân Giản Bắc chấn động như có một dòng điện chảy qua thân thể hắn ta, bay thẳng lên đỉnh đầu hắn ta khiến da đầu hắn ta tê dại.
Hẳn ta đột nhiên quay đầu, lại phát hiện Lữ Thiếu Khanh đã sớm biến mất không thấy đâu nữa.
Quả nhiên mình đã bị hắn nhìn thấu.
Tên này, quả thật là đáng sợ.
Da đầu Giản Bắc tê dại rời đi.
Lữ Thiếu Khanh thì đã về tới nơi ở của mình, nơi này được hắn dùng trận pháp bố trí, không có sự cho phép của hắn, trừ phi người có tạo nghệ trận pháp cao hơn hắn thì mới có thể trực tiếp xông thẳng vào nơi này.
Bằng không, cho dù xông vào cũng không tìm thấy vị trí thực sự của hẳn.
Vừa nãy Lữ Thiếu Khanh nói câu kia với Giản Bắc không phải chỉ thuận miệng bịa chuyện.
Từ lúc gặp Giản Bắc lần đầu tiên Lữ Thiếu Khanh đã cảm nhận thấy sự khác thường của Giản Bắc, có được duõi được, không quan tâm mặt mũi, có vài phần giống hắn.
Tâm trí thành thục, ở chung với người khác hòa hợp, không mang theo một tia không hài hòa nào.
Đối mặt với kẻ có tuổi tác nhỏ hơn hắn ta mà vẫn có thể gào đại ca này đại ca nọ. Giống như một vị trí giả dạo chơi nhân gian, hồng trần luyện tâm.
Theo người khác Giản Nam là thiên tài Giản gia, nhưng theo Lữ Thiếu Khanh thiên tài thực sự là Giản Bắc.
Đạo tâm kiên cố thành thục vượt xa Giản Nam.
Người có đạo tâm như vậy nói hắn †a không có thực lực thì chỉ có thể là một trò đùa.
Nhưng Giản Bắc làm như vậy dĩ nhiên có đọa lý của hắn ta, Lữ Thiếu Khanh không đi truy vấn đến cùng.
Đối với hắn mà nói, chỉ cần không thêm rắc rối cho mình, quan tâm đến hắn †a nhiều làm gì? Hắn ta cũng chẳng phải Tiêu Y.
"Giờ, bắt đầu thôi,"
Mắt Lữ Thiếu Khanh sáng lên, sau đó bóng dáng lóe lên, biến mất ngay tại chỗ, lúc xuất hiện thì đã ở trong Thời Quang ốc.
Lữ Thiếu Khanh nhìn không gian đã khôi phục chung quanh, thở dài, bùi ngùi mãi thôi: "Quá khó khăn, may mắn, Trung Châu này còn có chút linh thạch."
"Không hổ là Trung Châu."
Giới chỉ của mình còn hai vết nứt dài nữa, Lữ Thiếu Khanh lại lầm bầm: "Hi vọng là đủ."
Giản Bắc ba ngàn vạn, chỗ thổ hào Bao Dịch lấy được ba ngàn vạn, cộng thêm đại thổ hào Mị gia một trăm triệu.
Trên người Lữ Thiếu Khanh đã có một trăm sáu mươi triệu viên linh thạch, cộng thêm lúc trước hắn còn lại bốn trăm vạn, Lữ Thiếu Khanh lệ nóng doanh tròng: "Một trăm triệu đấy, một trăm triệu nếu không làm gì, ta có thể nằm trên linh thạch mà ngủ."
Sau đó hắn đưa ánh mắt đặt trên quan tài, u oán nói: "Tử quỷ, Tử quỷ, lần này ngươi nhất định phải giữ mặt mũi một chút, ăn ít thôi."
Một vạn, hai vạn, mười vạn, trăm vạn, ngàn vạn, một trăm triệu.
Theo số linh thạch không ngừng rót vào trong lư hương, lư hương như cái hố sâu lớn không ngừng thôn phệ.
Lữ Thiếu Khanh đau lòng đến sắp rơi lệ: "Ăn ít một chút, ăn ít một chút, ăn quá no quá không tốt cho ngươi, căng vỡ bụng thì ngươi chết thật đấy."
Sau khi Lữ Thiếu Khanh bỏ hết một trăm sáu mươi triệu viên linh thạch vào trong lư hương, quan tài bỗng nhiên quang mang đại tác, quang mang mãnh liệt khiến Lữ Thiếu Khanh không thể mở mắt, một khắc sau hắn liền bị đá ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận