Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 859 - Ngươi không có đầu óc (tt)



Chương 859: Ngươi không có đầu óc (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm“Xem ngươi thế này, ta sẽ tìm đến nhà cô nàng kia, đến lúc đó ngươi sẽ càng mất mặt hơn.”Lữ Thiếu Khanh vốn cho rằng chiêu này có ích, không ngờ Đàm Linh đã nghĩ thông suốt.“Hôm nay bị ngươi phá hoại thế này, ta đã mất mặt lắm rồi, có mất thêm nữa cũng không sợ. Ngươi đi đi, để cho nàng ta chứa chấp ngươi.”Lữ Thiếu Khanh lắc lắc đầu, thở dài: “Nói ngươi không có đầu óc ngươi còn không phục.”“Ngươi chỉ thấy ta ngăn cản ngươi so tài với cục than đen kia, cho rằng mình bị mất mặt, nhưng ngươi không biết ta đang giúp ngươi, cũng giúp sư phụ ngươi.”Đàm Linh không tin: “Nói hươu nói vượn, hôm nay ngươi làm thế chết cho ta cái danh sợ chiến rồi, còn có lợi ích gì?”Ta không tin ngươi có lòng tốt như thế.Lữ Thiếu Khanh lần nữa thở dài: “Với trí thông minh này của ngươi, ở Thánh địa này không hố chết sư phụ ngươi coi như mạng sư phụ ngươi lớn.”Thái độ tuyệt vọng của Lữ Thiếu Khanh khiến cho Đàm Linh rất bất mãn: “Ngươi nói rõ cho ta. Nói không rõ ràng, ta và ngươi không xong.”Nàng ta tức giận thở phì phì, thậm chí còn khiêng luôn cả sư phụ mình ra rồi: “Dù thực lực các ngươi mạnh hơn ta, nhưng ta sẽ nói cho sư phụ ta biết các ngươi bắt nạt ta!”Mẹ nó!Lữ Thiếu Khanh khó mà tin nổi, lùi lại hai bước.Còn tế ra chiêu gọi người lớn nữa.Hắn thận trọng hỏi Đàm Linh: “Ta có thể hỏi một chút, ngươi mấy tuổi rồi không?”Có ý gì?Đàm Linh còn đang không hiểu, Lữ Thiếu Khanh đã khinh bỉ nói tiếp: “Lớn thế này rồi còn học người ta gọi người lớn, có mất mặt không?”Đáng chết. Lại bị hắn nắm lấy cơ hội khinh bỉ.Có vẻ như thực sự tức giận rồi, nàng ta gào lên: “Ngươi nói rõ cho ta!”Đàm Linh phẫn nộ đến mức lỗ mũi phun khí, bộ ngực mặc linh giáp đỏ chập trùng kịch liệt.Lữ Thiếu Khanh cũng không dám trêu nàng nữa. Trêu nữa có thể nàng ta sẽ nổ tung mất.“Gia hỏa đến từ Nhung tộc kia đại diện cho một bộ tộc, nếu so tài cùng gã, dù là thắng hay thua, cô nàng Kiếm gia bên kia chỉ cần giật dây một chút thôi, ngươi nói xem Nhung tộc sẽ hướng về phía ai?”“Ở Thánh địa này áp lực của sư phụ ngươi đã rất lớn rồi. Dù không tranh thủ lôi kéo được Nhung tộc đi theo sư phụ ngươi, nhưng cũng không cần phải ép bọn họ quay sang Kiếm gia chứ?”“Giữ thế trung lập không tốt hơn sao?”Lữ Thiếu Khanh nói xong, Đàm Linh lập tức hiểu.Lửa giận trong lòng lập tức nguội ngắt, nàng ta trầm mặc không nói gì.Cũng khó trách Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ nàng ta không có đầu óc, nàng ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.Nhớ lại trước kia, mỗi lần mình bị khiêu chiến thế này, theo như lời Lữ Thiếu Khanh nói, mình đã đắc tội với không ít người rồi, rất nhiều bộ tộc, gia tộc có mâu thuẫn với mình, nói cách khác là cũng có mâu thuẫn với sư phụ.Nếu thật đúng như hắn nói, chẳng lẽ mình đã mang rất nhiều phiền phức đến cho sư phụ sao?Trong lòng Đàm Linh bỗng nhiên hơi bàng hoàng.Cuối cùng, nàng ta nhìn sang Lữ Thiếu Khanh với ánh mắt phức tạp: “Ngươi…”“Không cần cảm động, càng không cần phải nghĩ cái gì mà lấy thân báo đáp. Ta không cần, ngươi tìm chỗ ở cho chúng ta là được.”Lửa giận vừa bị dập tắt của Đàm Linh lại lần nữa bùng lên: “Ngươi đi chết đi!”Mặc dù Đàm Linh giận Lữ Thiếu Khanh đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng vẫn đưa Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn về nhà thu xếp cho ở lại.Thân là đồ đệ của Nhị trưởng lão, nàng ta cũng có được một mảnh thiên địa nho nhỏ ở nơi Thánh địa tấc đất tấc vàng này.Nhà không lớn, nhưng cũng được chừng trăm dặm vuông, có núi có nước, là một sơn lâm có hoàn cảnh ưu nhã.Chừng này đủ cho Lữ Thiếu Khanh ghen tị đến chảy nước miếng rồi.Thế này không chỉ là có được một căn phòng ở trung tâm Thủ đô, mà là có hẳn một thành phố ở trung tâm Thủ đô.Nơi này đáng giá bao nhiêu linh thạch chứ?“Thật là xa xỉ.” Lữ Thiếu Khanh xoa xoa miệng, nhìn Đàm Linh khó mà tin được. “Ngươi là một cô nương mà có thể ở lại nơi rộng thế này cơ à?”“Ta đòi ngươi năm trăm vạn viên linh thạch vẫn là ít quá, năm ngàn vạn viên cũng không quá đáng đâu.”Quả nhiên đúng là phú bà.Bị nâng lên năm ngàn vạn viên linh thạch, trai tim Đàm Linh đang rỉ máu.Mình là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, bị lừa gạt mà.Đàm Linh lạnh lùng cảnh cáo: “Nơi này là chỗ của sư phụ, các ngươi không được làm hỏng dù một ngọn cây cọng cỏ.”Đã lâu lắm rồi Nhuế trưởng lão không xuống núi, mà với thân phận của nàng ta, cũng không thể không có nơi nào để ở.Thân là đồ đệ của Nhuế trưởng lão, nơi này cũng coi như là nhà của Đàm Linh.Theo như lời Đàm Linh nói, thì nơi này là của Nhuế trưởng lão, không có tên tiểu tặc mắt mù nào dám tới đây trộm đồ.Đồng thời, Thánh địa còn có binh sĩ của Thánh tộc tuần tra, nơi này cũng là nơi tuần tra đặc biệt, người bình thường muốn đến gần cũng khó khăn.Với Thánh tộc, trưởng lão bình thường của Thánh tộc đã là cao như trời, là nhân vật lớn rồi.Nói gì đến sư phụ của Đàm Linh, là trưởng lão tay nắm thực quyền, thực sự đứng trên hàng tỷ vạn người.Không ai dám to gan tới đây mạo phạm.Trong rừng núi, từng gian phòng rải rác nằm giữa cây cối rậm rạp.Đây là lãnh địa của cá nhân, có thể ngự không mà đi.Đàm Linh lơ lửng giữa trời, tiện tay chỉ một ngọn núi nhỏ nói với Lữ Thiếu Khanh: “Các ngươi ở đó đi.”Lữ Thiếu Khanh tò mò hỏi Đàm Linh: “Ngươi thì sao? Ngươi ở đâu?”Đàm Linh lạnh mặt hỏi lại: “Ngươi quan tâm làm gì? Ta ở nơi nào mắc mớ gì đến ngươi?”Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc: “Không phải để thi thoảng còn đến chỗ ngươi xin bữa cơm sao.”“Không chào đón!”Đàm Linh nói xong liền rời đi. Chỗ nàng ta ở và nơi này một bên đông một bên tây, khoảng cách xa nhất.Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh nàng ta không thể vui nổi.“Hẹp hòi!” Lữ Thiếu Khanh mắng theo một tiếng chọc cho Đàm Linh tức đến toàn thân phát run, cuối cùng dứt khoát thuấn di rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận