Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1967

Chương 1967Chương 1967
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tiêu Y gật đầu khẳng định: “Đúng vậy, ngoại trừ Nhị sư huynh, không ai làm được.” Thiều Thừa nghe vậy lại càng thêm lo lắng.
“Tiểu tử hỗn trướng này, nó đã làm gì?”
Tia sét màu vàng, dù là lão yêu quái như Bạch Thước cũng mới lần đầu nhìn thấy. Nhìn thôi cũng biết là kinh khủng.
Tiêu Y cười ha hả, tiếp tục an ủi Thiều Thừa: “Sư phụ yên tâm đi, Nhị sư huynh từng bị đánh rồi, không xây sát gì đầu a.”
Thiều Thừa nghe được mà hãi hùng khiếp vía: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Hỗn trướng, hắn đã làm gì?” Mặc dù biết nhị đồ đệ của mình sớm muộn gì cũng sẽ bị sét đánh, nhưng bị tia sét màu vàng kim này đánh thì Thiều Thừa vẫn rất lo lắng. “Không sao.” Tiêu Y vẫn cười hì hì, thâm chí còn lôi cả Kế Ngôn ra: “Đại sư huynh cũng vậy.”
Thiều Thừa nhìn sang đại đồ đệ, Kế Ngôn thản nhiên nói: “Hiện tượng bình thường thôi.”
Thiều Thừa bỗng nhiên cảm thấy khoảng cách giữa mình và thế giới này thật là sâu, đây là khoảng cách thế hệ với những người trẻ tuổi này. Loại chuyện này có thể là hiện tượng bình thường sao? Hung Trừ không nghe nổi nữa.
Còn bốc phép nữa?
“Ha ha” Hung Trừ cười lạnh: “Còn là hiện tượng bình thường?”
“Sao không nói tia sét này là của hắn luôn đi?”
“Nói là do hắn tự rước lấy, sao không thấy hắn xuất hiện?”
Quả nhiên, nhân loại là hạng nói láo.
Hung Trừ vừa dứt lời, trên bầu trời lại có tiếng sấm đùng đoàng, tia sét to lớn màu vàng kim lại lần nữa rơi xuống.
Lại một lần nữa đánh xuống hồ nước.
Đột nhiên, Bạch Thước phun ra một ngụm máu tươi. “Oal" Bạch Thước đột nhiên phụt máu, lảo đảo sắp ngã đến nơi, đồng thời thân thể cũng trở nên trong suốt.
“Tiền bối”
Liễu Xích đờ người chấn động kinh ngạc.
Bạch Thước kinh hoảng: “Đại trận, phá rồi.”
Nói xong, bà ta lập tức biến mất, quay lại tháp Trấn Yêu. Một khắc sau, cả đám người đều cảm nhận được linh khí xung quanh đang gào thét lào đến, tháp Trấn Yêu sáng lên như thắp đèn.
Đồng thời, dưới chân mọi người cũng hơi sáng lên, hiển hiện vô số trận văn.
Bạch Thước đang cố gắng hết sức để cứu vẫn.
Bị tia sét màu vàng kim đánh xuống, đại trận đã bị phá.
Khi tia sét màu vàng thứ hai biến mất, cả cái hồ nước cũng biến mất.
Bị sét đánh, nước trong hồ bốc hơi, tiêu tán giữa không trung.
Một cái hồ lớn, tất cả nước đầu cạn sạch, lộ ra đáy hồ. Mọi người không nhịn được mà nhìn xuống đáy hồ.
Thiên thạch màu đỏ sậm như một ngọn núi nhỏ hiện ra.
Dù bị nước hồ ngâm cả trăm ngàn năm, nhưng hào qua nó tỏa ra vẫn không hề tối đi. Thiên thạch màu đỏ sậm tỏa ra ánh sáng thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
“Đây chính là thiên thạch của Thiên Ma vực ngoại sao?” Tiêu Y tò mò hỏi, hai mắt lóng lánh, rất muốn nhích tới gần một tí xem thử.. Nhưng lại một tia sét màu vàng kim nữa ầm ầm giáng xuống như đang độ kiếp. Bổ mạnh vào thiên thạch. Trong chốc lát, đất rung núi chuyển, như đang bộc phát một cơn địa chán đáng sợ. Vô số khe hở lan rộng tứ phía, tiếng nứt vỡ răng rắc không ngừng vang lên bên tai.
Dù cách thật xa nhưng tất cả mọi người đều cảm nhận được sức mạnh kinh khủng kia. Càng đáng sợ hơn là, tháp Trấn Yêu lay động một trận, vô số trận văn tối đi thậm chí là tắt đi.
Ánh sáng của tháp Trấn Yêu cũng dần tối đi.
Mọi người cảm nhận được Bạch Thước lại bị thương rồi. “Tiần... tiền bối!” Vương tử Ưng tộc Doanh Thất Thất luôn ngẩng đầu cao ngạo gần như bị hù chất.
“Rốt.... rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
Nỗi sợ không biết tên khiến cho Doanh Thất Thất rất bất an, không nhịn được mà xông sang phía Tiểu Hồng.
Ma Nhiên cũng như vậy, mặc dù hai người bọn họ là Vương tử, nhưng trong tình huống này các nàng lại cảm thấy sức mạnh của mình vô cùng nhỏ bé, trong lòng bàng hoàng bất an, cực kỳ muốn dựa vào cái gì đó.
Tiểu Hồng nhìn thấy hai người họ tới gần, bĩu môi, cực kỳ không quan tâm mà hỏi: “Sợ cái gì?”
“Không phải sư thúc đã nói rồi sao? Lão của đại ta đang làm việc.”
Hung Trừ cực kỳ không thích nghe lời này.
Một đám các ngươi không có não à?
Tư thái này mà còn dám nói là do tiểu hỗn đản kia gây ra? “Hừ!” Hung Trừ khó chịu nói: “Nếu thật sự là hắn, bị đánh mạnh như thế cũng phải tan thành mây khói.”
Hắn ta vừa dứt lời, thiên thạch phía xa vỡ ra, một bóng người nhảy ra, giọng nói của Lữ Thiếu Khanh vang lên. “Mẹ nó, có bệnh à!”
“Ta trêu gì ngươi à?” “Bổ ta làm gì?”
Tiêu Y kinh hãi hô lên: “Là Nhị sư huynhil”
Mấy yêu tộc Hung Trừ trợn tròn hai mắt. Thật sự là hắn? Hung Trừ không nhịn được mà xoa xoa hai mắt mình, sau đó cố gắng trợn tròn hai mắt, tăng thêm linh lực rót vào thị giác để có thể nhìn thấy càng rõ hơn.
Khi nhận ra thực sự là Lữ Thiếu Khanh thì nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Dị tượng thiên địa này thật sự là do Lữ Thiếu Khanh dẫn ra ư?
Hung Trừ cảm thấy hai má mình nóng bỏng.
Mặt mũi này của hắn ta bị vả đau quá.
Ma Nhiên bịt miệng, khó thể tin nổi mà thấp giọng hô lên. “Hắn.. hắn ta làm cái gì vậy?” Lữ Thiếu Khanh có vẻ cực kỳ bất đắc dĩ.
Hắn chỉ hấp thu quy tắc không có ý nghĩa kia thôi. Không tăng được cảnh giới, chỉ thêm vài phần cảm ngộ lý giải thiên địa thôi.
Bên này còn chưa cảm thụ được hết, thiên lôi trên đầu đã bắt đầu lăn lộn rồi.
Liên tục ba tia sét màu vàng kim giáng uống bổ thẳng vào đầu hắn.
Lữ Thiếu Khanh ngửa mặt lên trời gào lên: “Đại ca, có chuyện gì thì cứ từ từ nói chuyện xem nào.”
“Ta có làm chuyện gì thương thiên hại lý đầu!”
Vù vù.
Dường như cuồng phong giữa thiên địa lại càng mạnh mẽ hơn, thổi vù vù.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên trời, trong mây đen, chớp giật nhì nhằng.
Trời... trời cao tức giận rồi! Trong lòng mọi người đầu có minh ngộ thế này.
Liễu Xích cực kỳ cạn lời: “Rốt cuộc hắn đã làm cái gì?”
Một kẻ phàm nhân chọc giận trời cao, lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy chuyện này.
Hành vi của tiểu tử này, đến trời cao còn không vừa mắt sao? Muốn vì dân trừ hại sao? Hung Trừ tỏ ra đồng tình: “Hắn chết chắc rồi!”
Tia sét màu vàng kim vừa thần bí vừa kinh khủng.
Ai có thể gánh vác được? Không thấy tiần bối cách xa như vậy cũng bị thương sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận