Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1834

Chương 1834
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy Kế Ngôn tới, trừng mắt liếc hắn ta một cái: “Huynh đến đây làm gì? Đường nói là huynh khai khiếu rồi, cũng muốn đến uống hoa tửu nhé?”
“Nào, tổ sư, người bảo huynh ấy ngồi xuống, chọn cho huynh ấy mười cô nương đi.”
Tiêu Y cùng theo vào, trong lòng thầm nói, Đại sư huynh, ngươi là tự chui đầu vào lưới ai.
Chưởng môn đằng đằng sát khí đến, cuối cùng dưới mệnh lệnh của tổ sư đành ngoan ngoãn ngồi ở đây uống hoa tửu, ngay cả rắm cũng không dám đánh nhiều một cái.
Nhưng mà Kế Ngôn lạnh lùng nói: “Sư phụ gặp nguy hiểm.”
“Cái gì?” Lời này vừa nói ra, người ngồi đây đều phải sợ hãi.
Lữ Thiếu Khanh trực tiếp đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc: “Chuyện gì xảy ra?”
Kế Ngôn xoay tay phải lại, một viên mệnh giản xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Mệnh giản lớn bằng một đốt ngón tay, mệnh giản vốn bóng loáng sáng tỏ giờ đã ảm đạm vô quang.
Mệnh giản là thứ mỗi một vị tu sĩ bám một chút hồn lực của mình lên đó vào thời khắc nhập môn, vẫn lạc mệnh giản sẽ vỡ nát.
Nếu như quang mang ảm đạm, vậy đã nói rõ một thân bị trọng thương, lúc nào cũng có thể có khả năng vẫn lạc.
“Đây là mệnh giản của sư phụ.”
Sắc mặt Ngu Sưởng nghiêm túc: “Thiều Thừa sư đệ đang gặp nguy hiểm ở Yêu giới sao?”
“Đáng ghét!”
Thiều Thừa gặp nguy hiểm, tất cả mọi người không kìm được lo lắng.
Thiều Thừa là phong chủ Thiên Ngự Phong, mạnh hay không mạnh không nói, nhưng ông ta là một trong ngũ đại phong chủ, là trưởng lão Lăng Tiêu Phái, đại diện cho mặt mũi Lăng Tiêu Phái.
Nếu ông ta xảy ra vấn đề là đả kích rất lớn với môn phái.
Sau đó Ngu Sưởng phân phó nói: “Đi về trước, thương lượng xem nên cứu người như thế nào.”
Cái chỗ chết tiệt này, một khắc đồng hồ đều không muốn ở thêm.
“Về cái gì mà về.” Kế Ngôn không hề khách khí cắt ngang lời chưởng môn.
Lữ Thiếu Khanh một trăm lần tán thành: “Đúng đấy, về cái gì mà về, trực tiếp xuất phát.”
Ngu Sưởng cùng Kha Hồng nghe vậy nhíu mày, bọn hắn nhớ không lầm, Thiều Thừa còn đang ở Yêu giới.
Nhân giới muốn đi Yêu giới mặc dù không khó như Ma giới, nhưng cũng không dễ dàng như vậy.
Đường đi Yêu giới còn chẳng biết có còn hay không.
Kha Hồng nói: “Không nên vọng động, quay về chuẩn bị kỹ càng trước hẵng nói.”
Ngu Sưởng thì quát lên: “Tiểu tử, đừng kích động, mấy tiểu tử các ngươi gặp chuyện liền kích động, đây không phải thói quen tốt đâu.”
“Các ngươi biết đi Yêu giới như thế nào không?”
Đúng là quá mức nôn nóng chỉ làm hỏng chuyện.
Tưởng Yêu giới là nhà ngươi à, nói đi là đi.
“Còn chuẩn bị cái gì nữa?” Lữ Thiếu Khanh trực tiếp móc Xuyên Giới bàn ra: “Bây giờ chúng ta xuất phát ngay.”
Rót linh lực vào Xuyên Giới bàn, quang mang lóe lên, một cỗ sức mạnh không gian phát ra, tiếp đến một cửa ánh sáng xuất hiện.
Lữ Thiếu Khanh nói với Kế Ngôn: “Đi thôi.”
Tiêu Y vội vàng giơ tay: “Ta, ta cũng muốn đi.”
Sư phụ gặp nạn, thân là đồ đệ không thể ngồi xem mặc kệ.
“Muội đi làm cái gì?” Lữ Thiếu Khanh có vài phần ghét bỏ: “Tu sĩ cấp thấp như muội đi cùng sẽ chỉ thêm phiền.”
Tiêu Y không nói hai lời, nắm áo Lữ Thiếu Khanh, trên mặt lộ vẻ kiên định.
Đôi mắt đỏ ngầu khiến Lữ Thiếu Khanh không cách nào cự tuyệt: “Được rồi, đi thôi, đi thôi, đến lúc bị yêu thú coi như thức ăn nhanh ăn sạch đấy.”
Còn Kha Hồng và Ngu Sưởng bên cạnh thì mặt mày choáng váng.
Cho dù là bọn họ là tổ sư, là chưởng môn, tại thời khắc này cũng không biết nói cái gì cho phải.
Bên này bọn họ còn đang nghĩ làm thế nào để đi Yêu giới thì bên kia Lữ Thiếu Khanh đã mở cửa ra rồi.
Ngu Sưởng trong nháy mắt cảm thấy mình già, out rồi.
Thanh niên bây giờ đều trâu vậy sao?
“Được rồi, tổ sư, chưởng môn, mọi người quay về đi.” Lữ Thiếu Khanh nói với hai người: “Chúng ta đi Yêu giới một chuyến.”
Kế Ngôn gật đầu với hai người, sau đó bước vào một bước, biến mất trong vòng xoáy.
Tiêu Y vội vàng đuổi theo, chỉ sợ mình bị bỏ lại.
Kha Hồng thấy thế: “Này này, tiểu tử, ta cũng cùng đi.”
“Đi cái gì mà đi.” Lữ Thiếu Khanh xoay người sang chỗ khác, phất phất tay: “Người tọa trấn ở môn phái đi, người đi xem náo nhiệt cái gì?”
Một bước bước vào, quang môn đóng lại, để lại Kha Hồng và Ngu Sưởng mặt mũi đờ đẫn.
Hai vị trưởng bối Lăng Tiêu Phái lúc này cũng không biết nói cái gì cho phải.
Thật lâu, Ngu Sưởng chỉ có thể thở dài một tiếng: “Sóng sau xô sóng trước.”
Kha Hồng cũng gật gật đầu, rất là vui mừng: “Lăng Tiêu Phái ta có thể có bọn hắn, tương lai không thể lường trước được, không đến mức thẹn với các vị tổ tiên.”
“Đúng vậy, nhưng mà tổ sư, sao người lại muốn theo hắn đi uống hoa tửu.”
“Ngươi làm phản rồi, đây là chuyện ngươi có thể hỏi sao?”
“Vâng, vâng, đệ tử biết sai rồi, chúng ta trở về đi.”
“Tiếp tục, tiếp tục đưa rượu lên, tiếp múa.”
Đào thành!
Đây đã thành đại bản doanh của ma tộc.
Số ma tộc tới đây đã vượt quá trăm vạn người.
Hơn nữa còn đang không ngừng truyền tống từ Hàn Tinh tới.
Truyền tống trận to lớn ngày đêm vận chuyển, tiêu hao vô số linh thạch, quang mang lóe lên, tu sĩ ma tộc không ngừng từ trong đại trận đi ra.
Từng đám tu sĩ ma tộc tựa như binh sĩ, ai nấy đều dưới sự dẫn đầu của đội trưởng mình, từng lớp từng lớp xuất phát, lao tới chiến trường.
Hai đại môn phái Yến Châu, Thiên Cung môn đầu hàng, Điểm Tinh phái bị diệt, những thế lực còn sót lại cũng không cách nào ngăn cản được ma tộc.
Ma tộc như vào chỗ không người, đánh đâu thắng đó.
Đối mặt với đại quân ma tộc, Yến Châu nhanh chóng luân hãm.
Tu sĩ nhân tộc, không phải đầu hàng thì cũng nhao nhao chạy trốn đến các châu khác.
Sau khi Điểm Tinh phái bị diệt ma tộc đã thay đổi thái độ đối đãi với nhân tộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận