Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1516: Khi dễ sư nương ta không khác gì cướp linh thạch của ta

Chương 1516: Khi dễ sư nương ta không khác gì cướp linh thạch của taChương 1516: Khi dễ sư nương ta không khác gì cướp linh thạch của ta
Phương Hiểu là chủ một gia tộc, tuổi tác không lớn lại biết cách nhìn mặt nói chuyện, biết nếu để cho Quản Đại Ngưu nói tiếp, nói không chừng sẽ trêu chọc đến Giản Nam.
Cho nên, nàng ta vội vàng mở miệng, nói sang chuyện khác: "Lữ công tử, các ngươi mấy năm nay đã đi đâu vậy?"
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của mọi người đều rơi trên người Lữ Thiếu Khanh.
Vấn đề này, ngay cả An Thiên Nhạn cũng hết sức tò mò.
"Bế quan."
Bế quan? Mặc dù nói tu sĩ bế quan mấy năm, vài chục năm, thậm chí mấy chục năm, trên trăm năm đều là chuyện thường.
Nhưng, người ở đây đều tin đáp án này không phải thật sự.
Trong đầu An Thiên Nhạn lại vang lên giọng của Thiều Thừa.
Nhị đồ đệ của ta lười muốn chết, nếu hắn có thể nghiêm túc chăm chỉ như sư huynh của hắn thì tốt rồi.
Đôi mắt đẹp của An Thiên Nhạn lưu chuyển, hơi cười cười, bế quan gì đó vừa nghe đã biết nói dối rồi.
Giản Bắc là người đầu tiên trách móc: "Đại ca, ngươi nói dối, huynh có chỗ nào giống người sẽ bế quan chứ?"
Trong mấy tháng trời ta gặp ngươi, †a chưa từng thấy ngươi tu luyện một lần nào. Có thể nằm ngươi tuyệt đối không ngồi, ngươi là tên lười biếng như vậy sao có thể bế quan mấy năm chứ?
Đánh chết ta cũng không tin.
Lữ Thiếu Khanh nhai linh đậu, vừa cười tủm tỉm, vừa trưng ra dáng vẻ gợi đòn, ta nói dối đấy, ngươi làm gì được ta nào: "Có tin hay không là tùy ngươi, không bế quan, ngươi nghĩ rằng chúng ta ăn xuân dược nên trở nên mạnh như vậy sao?"
Mọi người đều biết Lữ Thiếu Khanh đang nói láo, nhưng không ai tiếp tục hỏi nữa.
Còn hỏi tiếp thì quá bất lịch sự.
Có người mở miệng hỏi trước, Tiêu Y phần tử hiếu kỳ liền không kìm được nữa.
Nàng giơ tay lên trước tiên: "Nhị sư huynh, sao huynh biết sư nương đang ở Ngao gia?"
"Trên Thiên Cơ Bài hẳn là không đưa tin về sư nương nhỉ"
Đám người cũng đều vểnh tai, vấn đề này, bọn hắn hết sức tò mò.
An Thiên Nhạn mặc dù là Nguyên Anh, nhưng ở Trung Châu này không tính là cái quái gì nên sẽ không ai đưa tin về bà.
Làm thế nào Lữ Thiếu Khanh biết được?
Nhữ thành lớn như vậy, bảo một tu sĩ Kết Đan kỳ bay một vòng Nhữ thành, nói ít thì cũng phải bay mất vài năm.
Nhữ thành hội tụ ngũ gia tam phái và vô số thế lực lớn nhỏ, phạm vi thành trì cụ thể lớn chừng nào không ai biết được.
Giản gia và Ngao gia cách nhau cũng rất ra, thần thức Hóa Thần vẫn chưa thể bao trùm đến được phạm vi Ngao gia.
"Ra ngoài đi dạo nhiều một chút chẳng phải sẽ biết ngay sao?" Lữ Thiếu Khanh không ngẩng đầu: "Tự động não một chút không được à?"
Giản Bắc hiểu ra.
"Đại ca, ngươi mang theo chúng ta ra ngoài dạo phố, đi dạo một tháng là để tìm tung tích của An tiền bối sao?"
Trước kia Lữ Thiếu Khanh cố ý mang theo Giản Nam rêu rao khắp nơi, tựa như là khoe khoang, trong đó đi qua vô số nơi, phạm vi ngũ gia tam phái hắn đều từng đi qua.
"Thật thông minh nha" Lữ Thiếu Khanh khen ngợi Giản Bắc một câu.
An Thiên Nhạn không kìm được mở miệng: "Thiếu Khanh, có thể nói rõ chỉ tiết không?"
An Thiên Nhạn mở miệng, Lữ Thiếu Khanh không thể không nể mặt.
Hắn trầm ngâm một lát, sắp xếp lại câu từ một lượt sau đó kể lại đại khái một lần.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh đến Trung Châu ngày ngày đều đọc tin tức trên báo, Ngao Đức là dòng chính Ngao gia, Hạ Ngữ là giai nhân tuyệt thế, thiếu nữ thiên tài trên Phong Hoa bảng.
Chuyện Ngao gia coi trọng Hạ Ngữ chắc chắn sẽ được đưa tin, mặc dù độ dài không lớn nhưng vẫn bị Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy.
Đương nhiên, ngươi tình ta nguyện, Lữ Thiếu Khanh chắc chắn sẽ không đi quấy nhiều.
Nhưng với sự hiểu biết của Lữ Thiếu Khanh đối với Hạ Ngữ, hắn biết trong này chắc chắn có sự hiếp bách.
Cho nên sau khi hắn đến Nhữ thành liền thử thăm dò tung tích Hạ Ngữ.
Kết quả chưa tìm thấy Hạ Ngữ lại bất ngờ phát hiện ra An Thiên Nhạn.
"Khi dễ sư nương ta chẳng khác nào cướp linh thạch của ta chứ?" Cuối cùng Lữ Thiếu Khanh tổng kết một câu.
Lời này khiến Tiêu Y biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào.
Chẳng trách Nhị sư huynh muốn giết chết Ngao gia.
Giản Bắc bỗng nhiên chú ý thấy Giản Nam nhíu mày lại, hắn ta thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"
Giản Nam nhìn mọi người một cái, thấp giọng nói ra nghỉ ngờ của mình: "Nơi An tiền bối bị nhốt có trận pháp cùng cấm chế ngăn cách." Mọi người nghe thấy lời của Giản Nam nhưng không có mấy người tỏ vẻ kỳ quái.
Cho dù là Tuyên Vân Tâm, Phương Hiểu hay Quản Đại Ngưu, Mạnh Tiêu đều không hề cảm thấy kinh ngạc chút nào.
Cấm chế trận pháp, đây là một trong những thứ Lữ Thiếu Khanh am hiểu.
Giản Bắc sau khi chỉ chỉ xung quanh nhắc nhở Giản Nam, hắn ta mới hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Đại ca, cảnh giới trận pháp của ngươi là gì?"
"Đại tông sư trận pháp sao?”
Trong lòng Giản Bắc hơi run rẩy.
Đại tông sư trận pháp có ai mà không phải lão già râu ria hoa râm, nửa người vùi trong đất chứ.
Nhưng đại tông sư trận pháp còn trẻ như vậy, nói ra, hù chết người.
Mị gia am hiểu trận pháp, trong thế hệ trẻ tuổi mạnh nhất là Mị á, nhưng nghe nói cũng chỉ là tông sư trận pháp, hơn nữa còn vừa đột phá không lâu.
"Ngươi đoán đi!"
Lữ Thiếu Khanh nháy mắt với hắn ta mấy cái, một câu ngươi đoán đi khiến Giản Bắc suýt nữa thổ huyết.
Tiêu Y bên này lại đổi chủ đề: "Nhị sư huynh, huynh cũng biết Ngao gia sẽ đến kiếm chuyện với huynh cho nên huynh tương kế tựu kế, mang người đi Ngao gia gây chuyện, cuối cùng cứu sư nương ra?"
Ánh mắt của mọi người lại rơi trên người Lữ Thiếu Khanh.
Nếu như ngay cả điểm này cũng nằm trong tính toán của Lữ Thiếu Khanh, vậy thì Lữ Thiếu Khanh thật sự quá đáng Sợ.
"Không biết." Lữ Thiếu Khanh phủ nhận: "Ta làm sao biết Ngao gia sẽ làm gì. Chẳng qua là dẫn theo Nam cô nương ra ngoài dạo chơi, nếu không ai tới cửa chỉ có thể nói Nam cô nương là đệ nhất mỹ nhân Trung Châu, đứng đầu Phong Hoa bảng chẳng qua chỉ là thổi phồng thôi."
"Đứng đầu Phong Hoa bảng tốt xấu gì cũng phải có phân lượng hơn đệ nhất mỹ nhân Tề Châu chứ nhỉ?"
Hạ Ngữ còn có người đến chặn cửa, không tin Giản Nam không có.
Mắt Tiêu Y sáng hơn: "Nhị sư huynh, cho nên tất thảy đều nằm trong tính toán của huynh?"
"Ngay cả chuyện sau khi huynh vào Nhữ thành đều đòi lệnh bài Thệ Ước là cũng chuẩn bị sẵn cho ngày hôm nay."
Bạn cần đăng nhập để bình luận