Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 536 - Ta là người yêu hòa bình (tt)



Chương 536: Ta là người yêu hòa bình (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm“Cô nương, ra uống chén trà chứ?”Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm, như một vị công tử trọc thế nho nhã lễ độ khiến người ta nảy sinh hảo cảm.Nhưng theo Úc Linh, Lữ Thiếu Khanh như thế này giống như là một con hồ ly giảo hoạt.Nàng ta có dự cảm, nàng ta dám bước ra một bước, Lữ Thiếu Khanh tuyệt đối sẽ lập tức giết nàng ta.Úc Linh nhìn Lữ Thiếu Khanh đang mỉm cười, hít sâu mấy hơi, để cho trái tim kinh hoảng của mình tỉnh táo lại.Úc Linh nhìn thẳng Lữ Thiếu Khanh, trong con mắt màu tím mang theo cảnh giác cùng hiếu kì, Nguyên Anh kỳ trẻ tuổi như vậy dù là ở chỗ kia của nàng ta cũng không có mấy người, đó cũng là thiên tài trong thiên tài, yêu nghiệt trong yêu nghiệt.Nàng ta khẽ hé môi son, hỏi: “Ngươi là ai?”Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm, thanh âm tràn ngập mê hoặc: “Một người yêu hòa bình, thích kết giao bằng hữu, ra đi, đứng trong đại trận không thoải mái đâu. Ta vẫn luôn đề xướng nhân loại và ma tộc, phỉ, chung sống hòa bình với thánh tộc, mọi người vốn là người một nhà, cần gì phải khiến cho ngươi chết ta sống chứ?”Úc Linh nhìn dáng vẻ trách trời thương dân của Lữ Thiếu Khanh không kìm được liếc Lữ Thiếu Khanh một cái, trên mặt của ngươi đang viết rõ hai chữ “lừa đảo” đấy.Nhìn hành động ban nãy của ngươi là biết ngươi không thể nào là người yêu hòa bình, thích kết giao bằng hữu được. Tưởng ta là đứa trẻ lên ba chắc?Úc Linh liếc mắt một cái, cho dù thân mang khôi giáp, cũng không ngăn cản được phong tình vạn chủng của nàng ta.Nhưng Lữ Thiếu Khanh không hề có cảm xúc gì với điều này, ánh mắt của hắn âm u, muốn che giấu suy nghĩ thật của hắn.Hắn thấy Úc Linh không chịu ra thì hơi đau đầu nhưng hắn lại không dám tuỳ tiện đi vàoCái pho tượng đáng chết này khiến hắn vô cùng kiêng kỵ.Bạch quang lóe lên, Mặc Quân kiếm một lần nữa xuất hiện trong tay.“Nha đầu, ra.” Lữ Thiếu Khanh tức giận chỉ vào Úc Linh nói: “Mau ra đây, bằng không lát nữa ngươi sẽ phải hối hận đấy.”Úc Linh đã hoàn toàn tỉnh táo lại.Nàng ta tin chắc rằng Lữ Thiếu Khanh không làm gì được đại trận này.Nàng ta nhìn Lữ Thiếu Khanh, con mắt màu tím lộ ra khinh thường: “Đại trận này do thánh tộc chúng ta hao tổn trăm ngàn năm để bố trí, Thánh chủ cùng mấy vị đại trưởng lão đồng loạt ra tay há lại có thể bị loại người như ngươi phá hư?”Lữ Thiếu Khanh hừ một tiếng, xuất thủ.Ly Hỏa kiếm quyết thức thứ hai.Trong mắt Úc Linh lóe lên tia kiếp sợ, tự như trong nháy mắt đã tới buổi tối, trên trời xuất hiện vô số ngôi sao, như vô số ngôi sao cùng rơi xuống hóa thành tinh hỏa đầy trời, lại như mưa đầy trời rơi lên đại trận.Linh khí cuồng bạo tứ ngược, kiếm ý phong mang tất lộ, kiếm mang chói mắt xẹt qua rơi mạnh lên đại trận.Đại trận run rẩy dữ dội khiến Úc Linh một lần nữa cho rằng đại trận sẽ cứ thế bị phá mất.Vẫn là pho tượng, quang mang màu đỏ sậm chợt lóe lên, kiếm của Lữ Thiếu Khanh lại một lần nữa bị pho tượng hấp thu.Úc Linh nhìn đại trận bình tĩnh trở lại thì nhẹ nhàng thở phào, ánh mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh mang theo kiêng kị thật sâu đậm, thật là đáng sợ.Loại người này cho dù là ở Hàn Tinh cũng là tồn tại đứng đầu, người cùng cảnh giới, không có mấy người đánh thắng được hắn.Có lẽ chỉ có Thánh tử mới có thể là đối thủ của hắn.Trong lòng Úc Linh thầm nghĩ, đồng thời có mấy phần uể oải.Chẳng lẽ người ở tổ địa này đều đáng sợ như vậy sao?Tùy tiện đi ngang qua cũng có cao thủ tuyệt thế bậc này xuất hiện.“Đáng ghét, tới tiếp đây!”Lữ Thiếu Khanh nảy sinh ác độc, phất tay một chiêu, Tiên Hỏa Cầu Thuật tung ra.Hỏa cầu to lớn từ trên trời giáng xuống, lại một lần nữa dọa cho Úc Linh sợ hãi.Lần đầu tiên nhìn thấy pháp thuật khủng bố như vậy khiến nàng ta một lần nữa hoài nghi, người ma tộc bọn hắn còn có cơ hội trở lại thế giới này sao?Hỏa cầu cực lớn nện lên đại trận sinh ra những cú nổ cường đại, sóng xung kích to lớn san phương viên vài dặm xung quanh thành bình địa.Đại trận cũng một lần nữa xảy ra rung động dữ dội trong cú nổ kịch liệt, có không ít nơi đã bị sụp đổ, tổn hại, trận văn biến mất.Điều này khiến Úc Linh sợ hãi.Đại trận bị phá, nàng ta chết cũng không sao. Nàng ta chỉ sợ vì thế làm trễ nải đại sự của thánh tộc thì lúc đó nàng ta có chết trăm lần không đủ, gia tộc cũng sẽ bởi vậy bị liên lụy.Úc Linh muốn đi ngăn cản tuy nhiên vẫn là pho tượng ra tay.Vẫn là quang mang màu đỏ sậm hiện lên, đại trận khôi phục lại bình tĩnh, hơn nữa những nơi bị phá hỏng đều được khôi phục, giống như có người tự mình đến tu bổ đại trận.Móa nó!Lữ Thiếu Khanh tức giận đến mức sắp bốc khói.Đây rốt cuộc là pho tượng quái quỷ gì, khó chơi đến như vậy.“Đồ chết tiệt, tức chết ta rồi.”Trong lòng Úc Linh bình tĩnh lại, đây là pho tượng đích thân Thánh chủ làm, uy lực quả nhiên không phải bình thường.Úc Linh vô cùng tự tin nhìn Lữ Thiếu Khanh tức hổn hển, cười lạnh liên tục, không kìm được trào phúng: “Nhân loại yếu đưới, ngươi từ bỏ đi, dựa vào ngươi không phá hỏng được đại trận đâu.”Lữ Thiếu Khanh trừng Úc Linh một chút, sau đó quay đầu, quát Kế Ngôn: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Xuống đây xử pho tượng này đi.”Kế Ngôn lướt tới, bạch y tung bay, khí chất hơn người.Úc Linh nhìn Kế Ngôn ánh mắt lóe lên vẻ khác lạ, người khí chất như thế cho dù là nàng ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.Trong lòng nàng ta đang thầm so sánh Thánh tử với Kế Ngôn, cảm thấy về vẻ ngoài thì cho dù là Thánh tử cũng không bằng Kế Ngôn.Không ngờ lại có nhân vật như vậy.Trong lòng Úc Linh thầm nói, tuy nhiên ta không tin ngươi có thể làm được gì đại trận.Vừa rồi Lữ Thiếu Khanh công kích hai lần đều không có hiệu quả khiến nàng ta càng thêm tự tin vào đại trận.Kế Ngôn nhìn pho tượng hơi phát sáng lại nhàn trận pháp to lớn.Hắn ta nói với Lữ Thiếu Khanh: “Ta lại muốn xem thử có ma tộc mạnh hơn đến đây không.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận