Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1081: Nhị sư huynh điên rồi sao?

Chương 1081: Nhị sư huynh điên rồi sao?Chương 1081: Nhị sư huynh điên rồi sao?
"Muội có thể sờ nó không?"
Giới vội đứng dậy chỉ vào Tiêu Y mà mắng: "Tiểu nha đầu, đừng có bắt nạt ta. Ta là khí linh lục phẩm đấy."
Lữ Thiếu Khanh đưa tay bắn bay nó: "Khí linh rởm!"
Tiêu Y đau lòng: "Nhị sư huynh, đừng bắt nạt nó."
Giới rưng rưng nước mắt, lúc này trong mắt nó Tiêu Y cao lớn vô cùng.
Đây là người tốt.
Nó bay trở về, ghé vào bên tay Tiêu Y: "Ui cha, có hơi đau."
Giới trên tay Tiêu Y như con chó con lông xù vậy, nàng cười hì hì xoa đầu nó: "Đau không? Ta xoa xoa cho ngươi." Giới nhắm mắt lại, cực kỳ hưởng thụ, thì ra tay nữ nhân non mềm như thế.
Thật thoải mái.
Còn thoải mái hơn cả tay lão đại.
Giới cọ cọ vào tay Tiêu Y như một con chó con, mặt mũi đây hưởng thụ.
Nhưng một khắc sau, nó lại cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Vừa mở mắt ra, thấy ánh mắt của Lữ Thiếu Khanh, Giới sợ hãi giật nảy mình nhảy dựng lên.
"Lão... lão đại."
Lữ Thiếu Khanh cười ha hả: "Rất dễ chịu, rất hưởng thụ đúng không?”
Giới vội vàng lắc đầu. Dù sao cũng sống mấy trăm năm rồi, nó vội vàng cười nịnh hỏi: "Lão, lão đại, ngài, ngài có dặn dò gì sao?"
Lữ Thiếu Khanh đưa tay tóm lấy nó kéo lại trước mặt, hung tợn ra lệnh: "Ngay lập tức, tìm đường về cho ta!"
Nước bọt phun đầy mặt Giới, đủ cho nó tắm.
Giới không dám trì hoãn, vội vàng cảm nhận bức tường không gian.
Một lúc lâu sau nó mới khó khăn nói: "Lão, lão đại, có vẻ bức tường không gian rất cứng rắn, giống như lúc trước, ta không tự tin."
"Nơi này là nơi nào?" Lữ Thiếu Khanh nghe xong càng muốn đánh người.
Không được, không được, phải nhịn một chút, không thể nổi giận.
Nhưng mài!
Nhịn muội nó chứ, bao giờ ta mới có thể quay về cái ổ chó thoải mái dễ chịu của mình đây? Lữ Thiếu Khanh khẽ vươn tay, lại đánh Giới bắn ra ngoài.
"Đều tại cái đồ rởm nhà ngươi. Ngươi nói bức tường không gian trong Tuyệt Phách Liệt Uyên rất yếu, có thể đưa ta về Thập tam châu. Giờ ngươi đưa †a đến nơi mà cứt chim cũng không có."
Lữ Thiếu Khanh chỉ trời mắng đất, lửa giận bốc lên tận trời, rống lên chửi Giới: "Đây là cái nơi rách nát gì hả?"
"Nhị sư huynh, đừng bắt nạt nó, nó cũng không muốn”" Tiêu Y đau lòng vội bảo vệ Giới.
Giới nho nhỏ bị Lữ Thiếu Khanh phun đầy nước bọt, nhìn rất đáng thương.
Trái tim Tiêu Y tràn đầy tình thương.
Đúng rồi, ta cũng không muốn mà, nhưng chẳng có cách nào khác.
Giới vội vàng bắn lấy tay Tiêu Y trốn trong bàn tay nàng rồi mới thò đầu ra: "Lão đại, ta cũng không biết đây là đâu."
Lúc này Kế Ngôn mới lên tiếng: "Nếu ta đoán không sai, thì đây hẳn là Bắc Mạc mà Mộc Vĩnh nhắc đến."
"Sao huynh biết là Bắc Mạc?" Lữ Thiếu Khanh hầm hừ nhìn chằm chằm Kế Ngôn đang ngồi trên lưng tiểu bạch hổ, hỏi: "Mà không phải là Võ Châu?"
Kế Ngôn mở mắt hỏi: "Vừa rồi đệ đã chạy xa như thế, không phải trong lòng đã có đáp án rồi sao?"
"Đi một vòng rồi, đệ có thấy dấu vết có người sống không?"
"Cộng với tất cả những gì thấy đây nữa, không phải rõ ràng sao?"
Tiêu Y không thể không cảm thán.
Quả nhiên Đại sư huynh hiểu rõ.
Hành vi vừa rồi của Nhị sư huynh nhìn thì như không chịu nổi đả kích, thực ra là hắn vừa điều tra thử một vòng kiểm tra địa hình.
Nàng còn đần độn lo lắng không biết Nhị sư huynh có nổi điên không nữa.
Cũng chỉ có Kế Ngôn thân là Đại sư huynh mới đoán được Lữ Thiếu Khanh đang làm gì.
Lữ Thiếu Khanh lại càng khó chịu hơn. Không khí nơi này rất tồi tệ, nhưng hắn có thể ngửi được mùi vị đặc trưng của Hàn tỉnh.
Tám chín phần mười nơi này chính là Bắc Mạc.
"Cút xuống cho ta!" Lữ Thiếu Khanh khó chịu đi tới trước mặt tiểu bạch hổ, chỉ vào Kế Ngôn: "Đây là chỗ ta nằm. Đi ra"
"Không!" Kế Ngôn nhắm mắt lại, tiếp tục tu luyện: "Đừng có làm phiền ta."
Tiêu Y thấy thế vội vàng lên tiếng muốn chuyển sự chú ý của Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, bây giờ chúng ta nên làm gì?"
"Giờ phải đi đâu?"
Quả thật, Lữ Thiếu Khanh đã chú ý sang việc khác, nhìn quanh một vòng thăm dò, nơi này hoàn toàn hoang lương.
Trên mặt đất phủ một tầng bụi thật dày, lờ mờ có thể nhìn thấy có màu xám tro bên dưới, phía xa hoàn toàn mờ mịt khó mà thấy được gì, nhưng thi thoảng có một hai cái bóng mờ mờ, chắc là cây khô hoặc đá tảng.
Lữ Thiếu Khanh nhìn một lượt, nhất thời cũng không biết nên đi đâu.
Hảẳn lấy xuyên giới bàn ra, hung tợn ra lệnh: "Cảm nhận cho ta xem, tường không gian chỗ nào mỏng hơn?"
Không biết mình đang ở đâu, muốn rời Bắc Mạc là không thể.
Nơi này quá rộng lớn, dù có đi mãi không ngừng cũng không chắc có thể đến.
Chẳng bằng tìm nơi nào phù hợp rồi truyền tống rời khỏi nơi này.
Trong tay Lữ Thiếu Khanh không có tọa độ phù hợp, hắn có muốn bố trí truyền tống trận để rời đi cũng không được.
Bây giờ chỉ có thể dựa vào xuyên giới bàn trong tay.
Được Lữ Thiếu Khanh rót linh lực vào, Giới lơ lửng trên xuyên giới bàn, bắt đầu cảm nhận.
Cuối cùng, nó chỉ sang hướng đông bắc: "Lão đại, là bên kia, nhưng xa lắm, cảm giác không chuẩn lắm."
"Chỉ có thể cảm nhận được đại khái sức mạnh không gian bên đó yếu hơn."
Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu nhìn theo hướng Giới chỉ, bầu trời chuyển màu từ xám thành đen.
Trong sắc trời tối tắm mờ mịt, màu đen phía xa xa như ẩn như hiện khiến cho tim người ta cũng đập nhanh hơn.
Lữ Thiếu Khanh trầm ngâm không nói gì. Nơi này từng bị quái vật xâm lấn, bị Ma tộc vứt bỏ, nghĩ thôi cũng biết không phải nơi lương thiện gì.
Hơn ngàn năm qua, có trời mới biết nơi này sẽ sinh ra cái gì.
Nghĩ một lát, Lữ Thiếu Khanh cảm thấy vẫn nên đảm bảo trước.
Hắn vung tay lên, phi thuyền to lớn lấy từ Phương gia xuất hiện vững vàng đáp xuống mặt đất cuốn lên bụi mù mờ mịt.
Lữ Thiếu Khanh nhảy lên thuyền: "Ở lại đây nghỉ ngơi mấy tháng đã rồi tính."
Cả hắn và Kế Ngôn đều bị thương, đang rất yếu, nếu tiếp tục đi tới, vạn nhất gặp phải nguy hiểm gì thì phiền to.
Lữ Thiếu Khanh nói với Kế Ngôn: "Huynh đừng có lên, ngồi trên lưng hổ của huynh đi."
Hắn vừa dứt lời, Kế Ngôn lóe lên một cái đã ngồi trên mũi thuyền vững vàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận