Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1364: Tế thần gãy tay

Chương 1364: Tế thần gãy tayChương 1364: Tế thần gãy tay
"ồ”" Lữ Thiếu Khanh càng thêm kỳ quái: "Ta đâu có làm gì ngươi?"
"Có cần phải hận thù ta lớn vậy không? Có gì không thể nói chuyện được sao?"
"Hay là thế này, chúng ta cùng ngồi xuống, nói chuyện đàng hoàng, thế nào?"
"Đại trưởng lão đánh chết nhân tình của ngươi, ta bảo ông ta nói lời xin lỗi, hành cái lễ, cùng lắm là bồi thường chút linh thạch, coi như bồi thường tổn hai nhân thân, được không?”
Tương Quỳ im lặng. Tất cả mọi người đều im lặng.
Ngay cả Tế thần cũng muốn bó tay.
Ngươi đang chơi à?
Tế thần lạnh lùng nhoẻn cười tựa như hoa tươi nở rộ: "Ngươi cho rằng ta đến vì tên phế vật kia sao?"
"Y không nghe lời ta, chết cũng đáng."
"Ta muốn cầu Tiên Lưu, cũng muốn cả mạng của các ngươi." Tay trái của Tế thần duỗi ra từ trong ống tay áo, chỉ vào Lữ Thiếu Khanh: "Đặc biệt là ngươi, ta muốn khiến cho ngươi vĩnh viễn đời đời kiếp kiếp không được siêu sinh."
Mặc dù nàng ta cười lên rất đẹp, đẹp đến mức khiến người ta phải say mê.
Nhưng lời nói ra lại khiến người ta không rét mà run.
Câu nói này mang theo không ít tin tức.
Thứ nhất, quái vật Hóa Thần trước kia chắc hẳn có chút lai lịch, nhưng Tế thần không quan tâm đến y, chết thì chết thôi.
Thứ hai, cây cầu đen kia tên là cầu Tiên Lưu.
Thứ ba, hình như Tế thần có cừu hận ngập trời với Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh cực kỳ khó hiểu, ấm ức tràn trề mà hỏi: "Ta đắc tội ngươi khi nào?"
"Có phải ta nguyện ý thu cây cầu lại đâu, là ông ta, là ông ta ép tai"
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Tương Quỳ, kêu lên: "Oan có đầu, nợ có chủ, ngươi nên tìm ông ta mới phải."
Nhìn Lữ Thiếu Khanh không chút do dự bán đứng mình, Tương Qùy thật sự muốn tát cho hắn một cái.
Tên tiểu tử khốn kiếp này là gian thương trời sinh.
Khẳng định Tế thần cũng không vừa mắt với hắn, hận hắn nhất.
Tế thần nhìn Lữ Thiếu Khanh, lạnh lùng cười, chậm rãi giơ tay phải lên.
Từ khi mới xuất hiện, hai tay Tế thần vẫn dấu dưới ống tay áo dài.
Hiên giờ nàng mới lộ ra tay trái tay phải.
Tay trái thon dài trắng nõn, ngón tay thon dài, đẹp đến mức rung động lòng người.
Nhưng tay phải lại thực sự trái ngược.
Tay phải của nàng ta bị cắt mất, chỗ cổ tay trơn nhẫn chỉnh tề như bị người ta dùng kiếm chặt gọn gàng vậy.
Bị mất một bàn tay, khác nào một khối ngọc hoàn mỹ có một vết nứt, không còn hoàn mỹ nữa.
Mọi người thấy Tế thần không có bàn tay, ngay lập tức nghĩ tới nam nhân đã chết kia.
Tất cả đều đổ dồn sang nhìn Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh cũng ngạc nhiên, trí nhớ nhanh chóng hoạt động.
Theo bản năng, hắn hỏi: "Cái tay kia là của ngươi à?"
Lần đầu tiên tiếp xúc với truyền tống trận màu đen, Lữ Thiếu Khanh muốn lĩnh hội một phen, không ngờ một bàn tay duỗi ra từ trong đó.
Hắn lập tức làm hỏng truyền tống trận, mà bàn tay kia cũng bị xoắn nát cùng trận, hóa thành hư vô.
Ba người Tương Quỳ hoảng hốt. Tiểu tử này chạm mặt Tế thần từ khi nào vậy?
Mà còn chặt mất một tay của người †a nữa.
Hắn mạnh vậy sao?
Không chỉ thế, bàn tay bị chặt còn không mọc lại được nữa. Làm sao hắn làm được?
Đồng thời, mọi người cũng hiểu ra vì sao Tế thần lại hận Lữ Thiếu Khanh đến thế.
Tế thần cùng các quái vật tế ti đặc biệt kia có một kỹ năng đặc biệt là tay chân đã bị gấy có thể mọc lại được.
Nhưng trước mặt Lữ Thiếu Khanh, kỹ năng này lại vô dụng, bàn tay bị chặt đứt không tài nào mọc ra được nữa, trở thành một quái vật tàn tật, bảo nàng ta làm sao không hận?
Lữ Thiếu Khanh hiểu đợc nguyên nhân rồi thì muốn phát khóc lên được: "Muội muội à, ngươi nói là tay của ngươi sớm được không? Ta xin lỗi, được chưa?" "Còn nữa, sao tay ngươi tiện thế? Đang yên đang lành lại thò qua."
"Ngươi không tự xem lại mình đi mà chỉ chăm chăm đẩy trách nhiệm lên đầu †a là sao?"
"Có biết làm người không? Khiêm tốn đâu? Dù sao cũng là một Tế thần cơ mà, dưới tay đến mấy trăm hơn ngàn vạn tiểu đệ, rộng lượng một chút có được không?"
"Ghi hận một tiểu nhân vật như ta thú vị sao? Thật hẹp hòi!"
Tương Quỳ im lặng. Đây là thái độ và cách nói lời xin lỗi của ngươi sao?
Ngươi đang trách cứ người ta đấy chứ?
Ngươi đang đổ thêm dầu vào lửa.
Quả nhiên, Tế thần nghe xong càng thêm phân nộ. "Đi chết đi!"
Tế thần nổi giận quát lên một tiếng, tay trái vung lên, màn sương đen cuộn lại như một cái đập lớn, nước sông đen thui phun ra mãnh liệt, như muốn nhấn ngập cả trời.
Màn sương đen nhúc nhích rồi hóa thành một con quái vật màu đen to tướng, thân cao trăm trượng, như Ma Vương dưới vực sâu, nâng bàn tay khổng lồ võ nặng xuống mọi người.
Keng!
Trường kiếm ra khỏi vỏ, kiếm ý kinh khủng bộc phát.
Kiếm quang rực rỡ xông lên tận trời, cắt con quái vật hình thành từ màn sương đen làm hai nửa.
Dưới một kiếm này, quái vật đen bị đánh nát, một lần nữa hóa thành màn sương đen vờn quanh Tế thần. Tế thần khá kinh ngạc đánh giá Kế Ngôn.
Nàng ta chỉ tiện tay đánh ra một đòn thôi, dù không phải dốc hết sức nhưng người bình thường cũng không thể nhẹ nhõm hóa giải được.
Nhưng Tế thần cũng đã biết về Kế Ngôn.
Trong tổ chức Thí Thần có không ít quân cờ do nàng ta an bài vào.
"Nhân loại thấp kém vừa bước vào Hóa Thân cũng dám khoe kiếm trước mặt ta à?" Tế thần lạnh lùng nói. Nàng ta không thèm để Kế Ngôn vào trong mắt.
Ánh mắt Kế Ngôn đanh lại, trường kiếm chỉ thẳng Tế thần phía xa xa.
Hắn ta không nói nhảm, trực tiếp ra tay.
Mặc dù biết thực lực của mình không bằng Tế thần, nhưng hắn ta không muốn lùi bước.
Hắn ta thích nhất kẻ địch như vậy.
Linh lực vận chuyển, kiếm ý bộc phát, Vô Khâu Kiếm rơi xuống.
Tiêu Dao kiếm quyết!
Chói lóa mắt, kiếm quang kinh khủng sáng lên.
Trong chốc lát, kiếm quang tựa như khai thiên tích địa đánh nát thương khung, hủy diệt thiên địa.
Mây đen trên trời bị đánh tan, thiên địa chấn động như đang thở, cả thế giới trở thành thế giới của kiếm ý.
Kiếm quang mang theo khí thế vạn quân lao xuống Tế thần.
Tiến vào cảnh giới Hóa Thần, lĩnh ngộ về kiếm ý của Kế Ngôn lại tiến thêm một bước, một kiếm này tựa như có thể hủy diệt cả thế giới. Chương 1365: Tế thần gấy tay (t)
Kế Ngôn đã ra tay, cho dù là mấy người Lữ Thiếu Khanh sau lưng cũng cảm thấy toàn thân rét lạnh, rợn cả tóc gáy.
Dường như trong không khí tràn đầy kiếm ý, mỗi giờ mỗi khắc đều đang tấn công bọn họ.
Tương Quỳ nhìn Kế Ngôn áo trắng tung bay nhịn không được mà sợ hãi than: "Thiên phú kiếm đạo cỡ này thật đáng sợi"
Tiêu Y vô cùng phấn chấn: "Một kiếm này, Tế thần không ngăn nổi đâu."
Hừ, quái vật thì quái vật, cũng không làm gì được nhân loại.
Hóa hình thì hóa hình, không thể đắp nặn hình thể cho đàng hoàng được sao? Lại làm ra cái thứ không nhìn nổi kia.
Nhưng dù kiếm này của Kế Ngôn cực kỳ kinh khủng, dường như có thể hủy diệt cả thế giới đi nữa.
Nhưng với Tế thần, nó có vẻ chẳng đáng để chú ý tới.
Đối mặt với kiếm quang đang rơi xuống, ánh mắt Tế thần vẫn lạnh băng. Nàng ta vung tay trái lên, sương đen vờn quanh thân như con chó săn trung thành lập tức gào thét xông ra, nhúc nhích nhúc nhích, hóa thành một cái thuân lớn ngăn †rước mặt Tế thần.
ẦMI
Màu trắng màu đen va vào nhau, hào quang chói mắt xâm chiếm đôi mắt mọi người.
Khi ánh sáng tản đi, Tế thần vẫn đứng yên đó, hoàn hảo không sứt không mẻ, cái thuẫn lớn trước mặt nàng ta lúc trước lại hóa thành màn sương đen vờn quanh thân.
Như thể đòn tấn công của Kế Ngôn không gây ra thương tổn gì cho nàng ta.
Thực lực khủng bố đến mức khiến cho người ta tuyệt vọng.
Kế Ngôn nhíu mày, kẻ địch còn mạnh hơn mình tưởng.
Khi Kế Ngôn còn muốn tiếp tục ra tay, Lữ Thiếu Khanh lại hô lên: "Đi ra một chút hãng đánh."
Kế Ngôn nhìn Tế thần một cái ròi bay lên.
Kế Ngôn khiêu chiến, Tế thân không lùi bước, nàng ta cười lạnh, cũng đi lên theo, nhưng để lại một màn sương đen.
Sương đen tan đi, một khe nứt lớn xuất hiện, vô số chấm đỏ nổi bật trong bóng đêm.
Rồng!
Theo tiếng gầm rú không dứt, từng con quái vật từ trong khe hở đen ngòm kia nối đuôi nhau mà ra, chớp mắt, bầu trời trước mặt bọn Lữ Thiếu Khanh tối đi, vô số quái vật lít nha lít nhít tập trung lại che khuất cả bầu trời.
Bọn quái vật này đã bị thao túng, sau khi xuất hiện đều đứng đó chứ không lập tức tấn công.
Chỉ dùng ánh mắt đỏ như hòn than hung tợn nhìn chằm chằm mấy người Lữ Thiếu Khanh.
Quái vật chi chít chen chúc, ít nhất cũng phải mười mấy vạn, thậm chí còn nhiều hơn.
Quy mô như thế, thanh thế to lớn, khiến cho mấy người Tiêu Y tê cả da đầu. Ngay cả Tương Quỳ cũng nghiêm mặt.
Quá nhiều quái vật. Mặc dù phần lớn đều chỉ có tu vi Luyện Khí, Trúc Cơ, Kết Đan kỳ, nhưng số lượng lại siêu lớn.
€ó đôi khi số lượng có thể san bằng hết thảy ưu thế.
Còn nữa, trong đám quái vật cũng có cả cấp bậc Nguyên Anh.
Tương Quỳ nói với mọi người: "Mọi người cẩn thận một chút, lát nữa đánh nhau không nên cách ta quá xa."
Lữ Thiếu Khanh lười biếng hỏi: "Ngươi còn ở lại đây làm gì?"
"Nhanh đi áp trận cho sư huynh ta đi"
"Nơi này không phiên đến ngươi quan tâm."
Tương Quỳ nhíu mày, kinh ngạc nhìn Lữ Thiếu Khanh: "Tiểu tử, ngươi nói cái gì?
"Ta không ở lại đây, các ngươi có thể đối phó được với nhiều quái vật như thế sao?"
Tương Tư Tiên và Tả Điệp cũng tán thành. Quái vật quá đông, một mình Lữ Thiếu Khanh không thể đối phó được.
Duy chỉ có Tiêu Y là tin vào Lữ Thiếu Khanh vô điều kiện, nàng kiên định đứng về phe Nhị sư huynh: "Đại trưởng lão, ông nghe lời Nhị sư huynh của ta an bài đi."
"Nhanh lên, đi giúp Đại sư huynh của ta."
Tiêu Y cũng rất lo lắng cho Kế Ngôn.
Đối thủ của Kế Ngôn quá cường đại, chỉ có Tương Quỳ mới mó tay vào được.
Nhìn Tương Quỳ do dự, Lữ Thiếu Khanh nói: "Ngươi không thấy à? Dù có giết sạch quái vật ở đây thì có ích lợi gì?"
"Chẳng bằng đi áp trận cho sư huynh ta đi, xem có cơ hội xử lý Tế thần không."
Tương Quỳ không nhịn được mà quát lên: "Xử lý Tế thân? Ngươi cho rằng dễ dàng thế à?"
Tế thân đang ở trạng thái đỉnh phong, thực lực kinh người.
Mà Tương Quỳ ông ta vẫn đang bị thương, thực lực hao tổn, không khác Hóa Thần sơ kỳ là mấy.
Mặc dù Kế Ngôn vẫn đang khỏe mạnh nhưng dù sao hắn ta cũng chỉ vừa mới bước vào cảnh giới Hóa Thần, không thể là đối thủ của Tế thần.
Hai người bọn họ liên thủ có thể kéo được chân Tế thần đã coi như không tệ rồi. Nhưng Lữ Thiếu Khanh cũng nhắc nhở Tương Quỳ. Ông ta nghiêm túc nói với Lữ Thiếu Khanh: "Tiểu tử, nếu tình hình không ổn, ngươi nhất định phải chạy khỏi nơi này."
"Ta, sư huynh của ngươi, thậm chí cả ba người các nàng đều sẽ ngăn chặn kẻ địch cho ngươi."
Tương Quỳ chỉ vào ba người Tương Tư Tiên, sắc mặt nghiêm trọng, giọng nói quyết tuyệt, thấy chết không sờn.
Ông ta đang nói với Lữ Thiếu Khanh, đến lúc cần thiết, tất cả bọn họ sẽ sẵn sàng hy sinh để yểm hộ cho Lữ Thiếu Khanh.
Sắc mặt của Tương Tư Tiên và Tả Điệp cũng nghiêm trọng, nhưng họ không có vẻ kháng cự.
Từ nhỏ lớn lên trong tổ chức Thí Thần, được người lớn dạy bảo, các nàng đều đã có chuẩn bị cho số mệnh của mình.
Vào thời khắc mấu chốt, vì tương lai nhân tộc, các nàng cũng sẽ không do dự hy sinh chính mình.
Cảm nhận được quyết tâm của họ, Lữ Thiếu Khanh trầm mặc một hồi rồi cười nói: "Không thể nào đâu, lão đầu, còn chưa đánh ngươi đã sợ rồi à?"
"Ngươi có phải nam nhân không? Hay ngươi già rồi nên sợ?"
"Không phải chỉ có một quái vật Tế thần thôi sao? Chỉ là Tế thần, không cần phải nói."
Bầu không khí nghiêm túc, thậm chí là thảm liệt bị Lữ Thiếu Khanh phá tan tành.
Tương Quỳ không nhịn được mà hét lên với hắn: "Tiểu tử, ta không đùa với ngươi!" "Chúng ta ở đây ai cũng có thể chết, duy chỉ có ngươi không thể."
"Ngươi muốn chết cũng được, nhưng phải giao nhãn trữ vật cho người †a mang đi."
Tương Quỳ mặc kệ sống chết của Lữ Thiếu Khanh, ông ta chỉ quan tâm đến cầu Tiên Lưu mà Tế thần nhắc đến thôi. Đây là thứ mà Dương Di Thượng nhân tiền bối liều chết mang ra.
Việc này liên quan đến an nguy của toàn nhân loại, Tương Quỳ không dám khinh thường.
Bọn họ thất bại ở đây sẽ là tội nhân của nhân loại.
Ông ta chết cũng không sao, sợ nhất là không có mặt mũi nào đối mặt với các tiền bối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận