Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1870

Chương 1870
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Ai đùa với ngươi?” Lữ Thiếu Khanh ngồi xuống, chỉ vào Kế Ngôn nói: “Hết thảy, cũng là vì huynh ấy.”
Ánh mắt Hồ Yên một lần nữa rơi trên người Kế Ngôn, nàng ta không rõ Lữ Thiếu Khanh nói lời này là có ý gì.
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, tựa hồ rất thất vọng nói: “Người sư huynh này của ta là một khúc gỗ, lúc chưa hóa hình ở chung với đám yêu thú đực, khiến giới tính của huynh ấy bị sai lệch khiến cho giờ huynh ấy giống như không thích yêu thú nữ.”
Tiêu Y bên kia ghé mắt, lời này Nhị sư huynh thật đúng là dám nói.
Cho dù Đại sư huynh có lệch lạc thì cũng vì ai mà lệch lạc, trong lòng huynh không tự biết chút nào sao?
Tiêu Y thậm chí âm thầm suy đoán, hẳn là Nhị sư huynh muốn tìm người gánh tội thay?
“Chủng tộc của huynh ấy đời thứ ba đơn truyền, nếu còn không tìm được con cái để nói chuyện yêu đương sinh con đẻ cái thì chủng tộc huynh ấy sẽ xong đời, ta cũng không cách nào ăn nói với sư phụ được.”
“Nào, giúp đỡ một chút, nhảy một điệu, nắn thẳng huynh ấy lại đi.”
“Đương nhiên, ta cũng sẽ không để ngươi làm không công, đến lúc đó sẽ đích thân cảm ơn ngươi.”
“Phụt.”
Hồ Tuyết bên kia không kìm được phun.
Là nói hươu nói vượn à, hay là thật lòng?
Tiêu Y lại gần, cười hì hì, ba con thú nhỏ đang nằm trên hành lang trong phòng cũng giống nàng, ngồi thành hàng cùng nằm sấp xem náo nhiệt.
Nụ cười của Hồ Yên đông cứng.
Coi nàng ta là cái gì vậy?
Hồ ly tinh biết cách thúc tình à?
Ta cùng những kẻ kia không giống nhau, khốn kiếp.
Hồ Yên nhìn qua Kế Ngôn trên nóc nhà, ngươi chắc chắn không đánh chết hắn chứ?
Ngươi không đánh chết hắn, ta phải giết chết hắn.
Nhưng mà.
Hồ Yên nhìn sườn mặt Kế Ngôn như đao tước, vô cùng kiên nghị, tản mát ra một loại khí chất khó hiểu.
Hồ Yên cảm thấy nhìn từ góc đồ này, Kế Ngôn vô cùng có sức hấp dẫn.
Hình như, múa một điều vì hắn ta cũng không tệ.
Phì, phì, nghĩ gì thế?
Không nên quên thân phận của mình.
Hồ Yên một lần nữa hít sâu một hơi, lựa chọn không để ý những lời Lữ Thiếu Khanh mới nói, nàng ta một lần nữa lộ ra nụ cười: “Mộc Vĩnh công tử, ta có một vấn đề thỉnh giáo.”
“Dễ nói, có thể múa một bản không.”
Chịu đựng, chịu đựng.
Hồ Yên ở trong lòng âm thầm nhắc nhở chính mình.
Một lần nữa mở miệng nói: “Mộc Vĩnh công tử, ta muốn biết, ngươi sẽ để đại Bạch cô nương và tiểu Bạch công tử gia nhập Hồ tộc chúng ta sao?”
“Dễ nói, có thể múa một bản không?”
Lại nhịn!
“Mộc Vĩnh công tử, lần này đưa các ngươi về, ta đã bị người trong tộc mắng gần chết, cũng đắc tội Hổ tộc cùng Viên tộc, áp lực của ta rất lớn, cần cho trong tộc một công đạo.”
“Múa một bản đi, ta muốn cứu Đại sư huynh của ta.”
Biểu cảm của Hồ Yên cứng ngắt, sau đó cuối cùng không kìm được gầm hét lên.
“Tiểu tử khốn kiếp, có phải ngươi muốn chết không?”
Hồ Yên tự nhận lòng dạ thâm sâu cuối cùng cũng bị Lữ Thiếu Khanh phá nát phòng ngự.
Nhảy múa, nhảy múa, đầu óc của ngươi ngoại trừ muốn ta nhảy múa, ngươi không còn suy nghĩ khác trong đầu sao?
Có phải sau khi nhảy múa xong, ngươi còn muốn ta phục vụ ngươi chuyện khác không?
Xú nam nhân, xú yêu thú!
“Ngươi đi chết đi!”
Hồ Yên thân là công chúa Hồ tộc, là một trong những người kế thừa tộc Tẩu Thú.
Đi đến đâu cũng là tồn tại chúng tinh củng nguyệt.
Có bao giờ bị người ta đối xử như vậy chứ?
Cho dù là người có ý xấu với nàng ta cũng chỉ dỗ ngọt nàng ta, có ai dám đưa ra yêu cầu cho nàng ta chứ?
Hồ Yên phận nộ quyết định phải đối phó Lữ Thiếu Khanh một chút.
Ngọc thủ vung lên, không khí chung quanh gào thét.
Gió nhẹ nhu hòa trong nháy mắt hóa thành lưỡi dao có thể cắt nát vạn vật.
“Vù!” một tiếng, vị trí Lữ Thiếu Khanh liền bị vô số phong nhận bao phủ.
“Soạt!”
Chỉ là trong nháy mắt, gốc cây chỗ Lữ Thiếu Khanh đã hóa thành bột phấn đầy trời.
“Ầm ầm!”
Chung quanh cũng gặp nạn tương tự, mặt đất bị từng đạo phong nhận cắt chém, vô số khe hở xuất hiện trên mặt đất.
Đợi hết thảy tán đi, Hồ Tuyết lập tức nhìn qua vị trí Lữ Thiếu Khanh.
Hồ Tuyết nhìn thấy một mảnh hỗn độn, mặt đất như là bị lột một tầng bùn đất, trong lòng âm thầm nghĩ.
Chẳng lẽ chết rồi?
Hồ Yên tức giận ra tay, Hồ Tuyết tuyệt đối không bất ngờ.
Ngược lại hắn ta cảm thấy bây giờ Hồ Yên mới ra tay tính ra tính tình Hồ Yên đã tốt rồi.
Người bình thường, ai có thể nhẫn nhịn lâu như vậy.
Bùn đất đầy trời, bột phấn phiêu lãng.
Một lát sau một cơn gió thổi qua, bụi mù tán đi, nhưng mà lại không thấy bóng dáng Lữ Thiếu Khanh.
Hồ Tuyết khẽ giật mình, trong lòng kinh ngạc, không thể nào, bị đánh thành bụi phấn, triệt để tiêu tán sao?
Ai, ai bảo miệng ngươi tiện cơ chứ?
Đắc tội ai cũng được, nhất định phải đắc tội Hồ Yên.
Thực sự cho rằng người Hồ tộc chúng ta dễ khi dễ á?
Mà lúc này, Hồ Yên bỗng nhiên đem ánh mắt dời về một hướng khác.
Sau đó, giọng Lữ Thiếu Khanh vang lên mang theo bi phẫn và khó hiểu: “Vãi, hồ ly tinh, ngươi muốn làm gì?”
“Không phải chỉ muốn ngươi nhảy múa một bản sao? Có cần ra tay ác như vậy không?”
Hồ Tuyết theo tiếng nói nhìn sang, nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh từ một bên khác bước ra.
Quần áo có vài chỗ rách rưới, có thể nhìn ra được hắn coi như đã chịu chút thiệt thòi nhỏ.
Lữ Thiếu Khanh vừa phủi quần áo vừa bên tức giận bất bình: “Nếu không phải ta tránh né kịp thời, trên thế giới này coi như tổn thất một soái ca rồi.”
Hồ Yên nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh quần áo rách rưới, công kích của mình không đến mức thất bại, trong lòng vui mừng.
Nàng ta chưa sử dụng hết toàn bộ thực lực mà suýt chút nữa đã làm Lữ Thiếu Khanh bị thương rồi.
Bởi vậy có thể thấy được thực lực của Lữ Thiếu Khanh cũng chẳng ra làm sao.
Sau khi tự nhận mình đã hiểu rõ thực lực của Lữ Thiếu Khanh thì càng thêm xem thường Lữ Thiếu Khanh.
Không có thực lực, còn miệng tiện.
Rốt cuộc là loài cầm thú gì hóa hình?
Nàng ta hừ một tiếng, lạnh lùng cảnh cáo Lữ Thiếu Khanh: “Vừa rồi chỉ là một cảnh cáo, ngươi còn dám nói hươu nói vượn, đừng trách ta không khách khí.”
Lữ Thiếu Khanh phủi phủi thân thể, nhảy lên một nóc nhà, quát lên với Kế Ngôn xa xa: “Sư đệ bị người ta khi dễ huynh cũng mặc kệ quản?”
Sau đó ở trên cao nhìn xuống, khinh bỉ Hồ Yên: “Hẹp hòi, chỉ đùa một chút cũng không được sao?”
“Không múa thì không múa, chẳng lẽ ngươi chưa từng học à?”
Sau đó tiếc hận lắc đầu, thở dài, tựa như cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận