Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1018. Ngươi đi đối phó Thánh tử thứ tư



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmMắt Tiêu Y tối sầm lại, khi kiếm dưới chân chấn động, suýt chút nữa ngã từ không trung xuống.Hẳn đây là trừng phạt của Nhị sư huynh?Trừng phạt đến nhanh như vậy sao?Ba người một trước một sau nhanh chóng chạy xa vạn dặm.Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên dừng lại, nói thầm: “Khá đủ rồi.”Tiêu Y cẩn thận từng li từng tí, không dám thở mạnh, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Lữ Thiếu Khanh,Lúc này nàng ta phải tuyệt đối phải im lặng, thở cũng phải ít một chút để tránh Nhị sư huynh chú ý tới mình.Kiếm Nhất đến, ánh mắt băng lãnh, hắn ta nhìn bọn họ như nhìn người chết.Trên người tản mát ra sát ý nồng đậm như mùa đông cực hàn, nhiệt độ chung quanh chợt hạ xuống.Tiểu bạch hổ và tiểu viên hầu đều bị cỗ sát ý này dọa cho xù lông.Tóc của Tiêu Y cũng có dấu hiệu xù lông, vội vàng trốn sau lưng Lữ Thiếu Khanh.Thật là đáng sợ, thật không hổ là Thánh tử thứ tư.Nhị sư huynh muốn ta đối đầu với loại người này không bằng trực tiếp giết ta đi.Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm chào hỏi Kiếm Nhất.“Hi!”Ánh mắt Kiếm Nhất băng lãnh, trường kiếm ở phía xa chỉ Lữ Thiếu Khanh, lãnh khốc nói: “Tự sát đi, hai người các ngươi tự sát, ta lưu các ngươi toàn thây.”Kiếm Nhất không để Lữ Thiếu Khanh và Tiêu Y vào mắt.Trong mắt hắn ta Lữ Thiếu Khanh và Tiêu Y không đáng để hắn ta xuất thủ, chẳng qua bọn họ là sư đệ sư muội Kế Ngôn thôi.Hắn ta giết chết hai người này có thể khiến trong lòng hắn ta dễ chịu hơn một chút.Lữ Thiếu Khanh không vui: “Ngươi thì tính cái quái gì? Chỉ là Thánh tử thứ tư mà cũng dám phách lối trước mặt ta?”“Ngươi là thiên tài, cao thủ trong mắt người khác nhưng trong mắt ta ngươi ngay cả con kiến cũng chẳng bằng.”“Thật sao?” Kiếm Nhất không tức giận, hắn ta khinh thường tức giận với người chết: “Nếu ngươi đã có lòng tin như vậy, ngươi ra tay đi.”“Ta nhường ngươi ba chiêu!”Lữ Thiếu Khanh cười ha ha: “Ngươi cũng xứng để ta xuất thủ? Ta cho sư muội ta lên, để nàng ấy trong ba chiêu có thể giết chết ngươi.”Tiêu Y suýt khóc lên.Nhị sư huynh, huynh đừng chơi ta.Cho dù ta nói sai, huynh muốn trừng phạt ta thì cũng đừng trừng phạt thế này chứ.Ta tình nguyện chép mười vạn chữ tâm đắc cũng không muốn đối đầu với loại tồn tại đáng sợ như thế này đâu.Tiêu Y chỉ sợ Lữ Thiếu Khanh thật sự muốn nàng ta đi đối phó Kiếm Nhất, loại chuyện này cũng không phải chưa từng xảy ra.Nàng ta vội vàng nói: “Nhị sư huynh, ta, ta đánh không lại hắn...”Nhị sư huynh từng nói, đối mặt kẻ địch cường đại, cúi đầu nhận sợ không mất mặt.Mất mặt là bị đánh cho sưng mặt như bị béo phì.Lữ Thiếu Khanh quát lớn: “Muội nói cái gì thế? Tình thế trước mặt cực kỳ nghiêm trọng, muội nói những lời nhụt chí như vậy, muội là gian tế ma tộc à?”“Đi đi, đánh chết hắn cho ta...”Tiêu Y cúi đầu, đôi mắt chớp chớp, vô cùng ngoan ngoãn: “Nhị sư huynh, huynh lợi hại như vậy, huynh thu thập hắn đi.”Rõ ràng là huynh bảo ta mắng hắn ta, dẫn dụ hắn ta ra đây.Giờ đến nơi này, huynh không ra trận mà bắt ta ra à?Không có thiên lý.Đánh chết ta cũng không bước lên.Lúc này, nơi xa có vài đạo lưu quang đến, có vài bóng người đáp xuống.Ba người Kiếm Lan và Đàm Linh gần như đuổi tới cùng lúc. Kiếm Lan lại tới đây, nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh cùng Tiêu Y, hận đến nghiến răng, nói với Kiếm Nhất: “Đệ đệ, giết chết hai người bọn hắn, hai người này đều đáng chết.”Kiếm Lan cũng hận Lữ Thiếu Khanh và Tiêu Y thấu xương: “Đôi cẩu nam nữ này đều không phải thứ tốt đẹp gì, nhân loại đáng chết miệng đều thối như vậy sao?”Tiêu Y bĩu môi không muốn lên tiếng.Lữ Thiếu Khanh lại nói: “Mắng nàng, không mắng nàng, ta bắt muội xuất chiến.”Tiêu Y lập tức tinh thần phấn chấn, gầm lên với Kiếm Lan: “Mụ già thối ma tộc, ngươi đừng sủa ở đây nữa.”“Miệng ma tộc ngươi mới thối đấy, ta đi cách xa mười dặm mà còn ngửi được cái mùi miệng thối như nhà xí của ngươi, hun chết người.”“Ọe...”“Nhìn cái bộ dạng này của ngươi chắc già bảy tám chục tuổi rồi nhỉ? Biết còn nói hắn là đệ đệ ngươi, người không biết còn tưởng là nhi tử của ngươi đấy.”Kiếm Lan bị tức đến mức dậm chân, chỉ vào Tiêu Y gầm thét: “Ngươi đáng chết!”Kiếm Nhất cũng sát khí tăng vọt, lạnh lùng xuất thủ.Kiếm quang bùng lên, một thanh trường kiếm khổng lồ hiển hiện trên bầu trời, hỏa diễm trên thân kiếm như Hỏa xà xoay quanh, phun lưỡi rắn.Nhiệt độ nóng bỏng trong nháy mắt liền khiến phạm vi ngàn dặm bốc lên hơi nước.Sí Dương Kiếm!Kiếm Nhất vừa ra tay đã tung sát chiêu, không đụng ở đây đùa với Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh thở dài: “Nếu ngươi đã muốn tìm chết, ta thành toàn cho ngươi vậy.”Sau khi nói xong hắn cầm Mặc Quân kiếm đánh về phía Kiếm Nhất.Một kiếm vung ra, vô số hỏa diễm xuất hiện, nhiệt độ cao kinh khủng như có thể khiến cho không gian vặn vẹo.Vô số hỏa diễm như đồng du ngư vọt lên trời, tung vào trường kiếm to lớn.“Keng!”Hai chiêu thức khác biệt va chạm, đất rung núi chuyển, cú va chạm này còn có cả hai cỗ kiếm ý khác biệt.“Xèo xèo xèo...”Kiếm vô hình ý trên không trung va chạm, bắn ra, như vô số hạt mưa ào ào rơi xuống.Trên mặt đất như có vô số lưu tinh rơi xuống, đánh mạnh xuống đất tạo nên vô số bụi mù.Đám người quan chiến trong nháy mắt lui hoàn toàn ra sau, đứng cách xa.Thời Cơ nhìn lên phía trên bầu trời thấy Lữ Thiếu Khanh lộ vẻ khoan thai tự đắc, không có nửa điểm áp lực trong mắt tiếp tục lóe ra quang mang sùng bái: “Lữ Thiếu Khanh đại nhân thật lợi hại.”Đối thủ là Kiếm Nhất đấy.Thế nhưng Lữ Thiếu Khanh lại lộ vẻ nhàn nhã như vậy, dáng vẻ nhẹ nhàng khiến người ta cảm thấy hắn tựa như đến tản bộ, chút không khí căng thẳng vì đánh nhau sinh tử cũng không hề có. Hết chương 1018.

Bạn cần đăng nhập để bình luận