Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 969. Quả nhiên là hàng lởm



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh bĩu môi, đối với những người khác mà nói có lẽ sương mù màu đen sẽ có chút khó chơi, nhưng đối với Lữ Thiếu Khanh mà nói, không đáng nhắc tới.Lữ Thiếu Khanh thậm chí cũng không cần có động tác dư thừa, tâm thần vừa động, kiếm ý vận chuyển.Kiếm ý cứng rắn hung ác giống như Mặt Trời, sương mù âm u u ám đụng phải đều tan rã, không tạo thành chút quấy nhiễu nào cho Lữ Thiếu Khanh.Quả nhiên có chút dởm.Lữ Thiếu Khanh thầm thở dài trong lòng, rất là thất vọng.So sánh với Thôi Chương Uyển, đệ đệ Thôi Chương Minh này đúng là không có chút sức nào.Thôi Chương Uyển có thể dựa vào Nguyên Anh tầng chín mà đối đầu với Hóa Thần Thiên Cung Môn vẫn không chết.Mà Thôi Chương Minh lúc này, Lữ Thiếu Khanh cảm thấy mình muốn giết lão cũng được.Lữ Thiếu Khanh đối mặt với Ám Vân Chưởng rơi xuống, hắn không có lựa chọn tránh né, mà là thu hồi thực lực của mình, nói thầm: "Năm phần lực lượng, không, sáu phần hẳn là đủ rồi nhỉ?"Lữ Thiếu Khanh giơ tay lên, mạnh mẽ đối đầu với Ám Vân Chưởng đang hạ xuống.Thôi Thanh ở xa xa thấy Lữ Thiếu Khanh không tránh không né, ngược lại còn dám liều mạng với Thôi Chương Minh.Nàng ta nhịn không được cười to với Đàm Linh: "Đàm Linh, chẳng lẽ người của ngươi cho rằng hắn có thể ngăn được một chưởng này của thúc tổ ta sao? Vừa rồi chẳng qua là thúc tổ ta sơ suất thôi, hiện tại hắn đã thành công kích khởi lửa giận của thúc tổ ta, hắn chết chắc rồi."Đàm Linh không nói gì, trên mặt nhịn không được lộ ra vài phần lo lắng.Ám Vân Chưởng là một trong những tuyệt học của Thôi gia, giờ lại xuất phát từ một Nguyên Anh hậu kỳ, có thể nói là gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.Cứ để cho tên hỗn đản này bị đánh chết như vậy, dường như cũng có chút tiện nghi cho hắn.Quên đi, đến lúc hắn không địch lại, ta lại mở miệng giữ cho hắn một mạng đi.Đàm Linh không có bao nhiêu lòng tin rằng Lữ Thiếu Khanh có thể đánh thắng Thôi Chương Minh.Chẳng qua đến một bước này, Đàm Linh cũng không muốn cúi đầu trước mặt Thôi Thanh.Nàng ta hừ nói: "Chưa tới thời khắc cuối cùng, chưa biết hươu chết vào tay ai đâu."Thôi Thanh cười càng thêm lớn tiếng, trong tiếng cười lộ ra sự đắc ý nồng đậm."Không thể nào, ngươi cảm thấy hắn có thể đánh trả thúc tổ ta sao? Ám Vân Chưởng là tuyệt học của Thôi gia ta, mạnh nhất không phải là lực sát thương mà chính là có thể công kích linh hồn người.""Hắn ngăn cản được công kích bề mặt, tuyệt đối không ngăn được ăn mòn trong linh hồn. Ngươi chờ giúp hắn nhặt xác..."Nhưng, tiếng kinh hô của tộc nhân bên cạnh làm cho Thôi Thanh nói không nổi nữa.Thôi Thanh vội vàng quay đầu nhìn, nụ cười dừng lại, nàng ta kêu lên: "Không, không thể nào..."Trong sân, Lữ Thiếu Khanh bình yên vô sự, giống như vừa rồi Thôi Chương Minh không ra tay với hắn.Thôi Chương Minh lộ ra vẻ kinh ngạc, lão không thể tin được một màn trước mắt.Ám Vân Chưởng của lão lại không tạo thành bất kỳ thương tổn nào đối với Lữ Thiếu Khanh?Lữ Thiếu Khanh vung nắm đấm, trong lòng càng thêm thất vọng.Ta đều đã nhường rồi, vậy mà còn cảm thấy tổn thương như vậy sao.Suy nghĩ một chút, Lữ Thiếu Khanh hô to với Thôi Chương Minh: "Hàng lởm, chỉ có chút năng lực này thôi sao?"Chẳng qua hắn vẫn cố ý làm cho giọng nói của mình suy yếu một chút, khiến người ta nghĩ hắn bị thương trong đòn tấn công vừa rồi.Đàm Linh trợn mắt, người này mạnh như vậy sao?Nhưng nghĩ đến thần thức cực mạnh của Lữ Thiếu Khanh, Đàm Linh dường như cảm thấy mình đã hiểu.Ám Vân Chưởng lợi hại ở chỗ công kích thần thức linh hồn, nhưng Lữ Thiếu Khanh lại có thần thức mạnh mẽ.Đàm Linh cảm thấy đây là nguyên nhân khiến Lữ Thiếu Khanh còn có thể đứng vững.Chẳng qua tên hỗn đản này đã bị thương, vậy mà còn dám kiêu ngạo như vậy sao?Thôi Chương Minh càng thêm phẫn nộ, liên tục đánh hai chiêu đều không làm gì được Lữ Thiếu Khanh, ở trước mắt bao người, mặt mũi này của lão mất hết rồi.Lão phẫn nộ gầm lên: "Ta muốn giết ngươi."Lữ Thiếu Khanh lại nói: "Được rồi, hôm nay đến đây là dừng thôi. Mọi người coi như ngang tay, thế nào? Còn đánh nữa, ta thật sự sợ sẽ đánh chết ngươi."Sau khi nói xong, thân thể còn lay động một chút, trên mặt lộ ra vẻ đâu khổ.Một màn này đều bị người nhìn ở trong mắt.Thôi Thanh bên này kinh ngạc qua đi, phục hồi tinh thần lại, cười ha hả: "Ha ha, ngươi sợ sao, tuy rằng ngươi ngăn cản được công kích của thúc tổ, nhưng ngươi đã bị thương không nhẹ."Lữ Thiếu Khanh lại cuồng vọng nói: "Chút công kích này còn không đau bằng bị muỗi đốt, ta bị thương cái rắm."Sắc mặt của hắn tái nhợt, giọng nói không đủ trung khí, thỉnh thoảng để lộ hơi thở suy yếu, đều làm cho mọi người tin tưởng hắn bị thương.Trong lòng Thôi Chương Minh dễ chịu một chút, ít nhất người này không phải hoàn toàn không tổn hao gì, mình vẫn có chút bản lĩnh.Nhưng mà, chuyện hôm nay không thể cứ kết thúc như vậy được.Lão vừa lật cổ tay, một món đồ xuất hiện ở trong tay lão...Thứ trong tay Thôi Chương Minh là một cái gai nhọn to bằng đầu ngón tay út.Toàn thân có màu xám trắng, trên bề mặt khắc phù văn màu trắng.Ngay khi nó xuất hiện, một cảm giác tim đập nhanh khó hiểu xông lên trong lòng mọi người.Đàm Linh theo bản năng kêu lên: "Mẫn Hồn Thứ!?"Sắc mặt Đàm Linh đại biến, nói với Thôi Chương Minh: "Thôi trưởng lão, ngươi muốn làm gì?"Lữ Thiếu Khanh tò mò, hắn cũng cảm giác được sự bất phàm của Mẫn Hồn Thứ."Đây là vật gì?"Giọng Đàm Linh truyền vào trong tai hắn: "Pháp khí ngũ phẩm, chuyên môn đối phó với thần thức."Đàm Linh nói tới đây, ánh mắt nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh. Hết chương 969.

Bạn cần đăng nhập để bình luận