Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 332 - Khiêu khích quái vật



Chương 332: Khiêu khích quái vậtNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm"Chết đi cho bổn tọa!"Ý thức tà ác đè xuống sợ hãi, thét chói tai lên, ý thức trở nên giàu tính công kích, mạnh mẽ muốn thôn phệ ý thức của Lữ Thiếu Khanh.Nhưng mà ý thức của Lữ Thiếu Khanh giống như hồng thủy ngập trời nhanh chóng bao phủ nó, nó nhanh chóng lâm vào trong sóng biển vô tận, liều mạng giãy dụa."Không, không có khả năng!""Tên lang thang nhỏ, không có gì là không thể, xem ta giết chết ngươi này!"Lữ Thiếu Khanh rống giận, từng đợt từng đợt công kích, giống như sóng biển không ngừng đánh sâu vào ý thức tà ác, từng ngụm từng ngụm cắn nuốt ý thức tà ác, làm nó hoảng sợ vạn phần.Ý thức của nó không ngừng bị Lữ Thiếu Khanh cắn nuốt, càng ngày càng yếu."Tha, tha mạng!"Ý thức xấu xa bắt đầu cầu xin sự tha thứ."Ta, ta, nguyện ý nhận ngươi làm chủ, tha mạng!""Không cần!"Lữ Thiếu Khanh không chút do dự từ chối, ý thức tà ác cho hắn cảm giác quá nguy hiểm.Hiện tại có cơ hội, đương nhiên phải thừa thế xông lên tiêu diệt hoàn toàn mới có thể an tâm.Rất nhanh đã nuốt chửng ý thức tà ác.Sau khi cắn nuốt ý thức tà ác, một đợt lực lượng bàng bạc xuất hiện, hai mắt Lữ Thiếu Khanh tỏa sáng, khôi phục tỉnh táo, một lần nữa xuất hiện ở bên trong Nguyên Anh.Hắn nhìn thoáng qua xung quanh, không phát hiện có cái gì dị thường, nhịn không được thở phào nhẹ nhõm.Lắc lắc cánh tay, thả lỏng gân cốt, Lữ Thiếu Khanh nói thầm: "Hẳn là giải quyết rồi chứ?"Sau khi vượt qua lôi kiếp trong thức hải, linh thức của hắn cũng chuyển biến thành thần thức, trở nên càng mạnh hơn.Không biết có phải do đã nuốt chửng ý thức tà ác hay không, thần thức của hắn càng mạnh mẽ hơn, vượt xa thần thức của Nguyên Anh bình thường.Nhưng rất nhanh, Lữ Thiếu Khanh nhận ra có gì đó không đúng.Hắn vội vàng vươn hai tay của mình, chỉ nhìn thấy bàn tay vốn trắng nõn, mập mạp béo ị đã thay đổi, đã trở nên đen sì.Mẹ nó!Lữ Thiếu Khanh vội vàng cúi đầu đánh giá thân thể Nguyên Anh của mình.Vừa nhìn, Lữ Thiếu Khanh thiếu chút nữa khóc lên.Đen toàn bộ, kể cả tiểu Thiếu Khanh cũng vậy, cả người đen kịt, giống như mới bò ra từ thùng nhuộm màu đen.Hơn nữa cũng cao hơn một nửa so với vừa rồi.Nếu như nói Nguyên Anh lúc trước là một đứa bé mới sinh ra, như vậy Nguyên Anh bây giờ chính là một đứa bé chừng một tuổi, nẩy nở rồi.Hơn nữa trên người còn mặc một thân linh giáp màu đen, uy phong lẫm liệt.Đây là di chứng do nuốt chửng ý thức tà ác kia sao?Hấp thu lực lượng kia, chẳng những làm cho Nguyên Anh của mình khỏi hẳn, còn trưởng thành.Trong lòng Lữ Thiếu Khanh rất hoảng.Tên lang thang kia rốt cuộc có lai lịch gì, Lữ Thiếu Khanh không biết.Cho dù nuốt chửng ý thức của nó, nhưng Lữ Thiếu Khanh cũng không có được tin tức hữu dụng gì.Ngược lại còn làm cho Nguyên Anh của mình biến thành một Nguyên Anh màu đen, hơn nữa còn lớn lên dài ra.Cái này tính là gì chứ? Lữ Thiếu Khanh ngửa mặt lên trời thở dài.Nguyên Anh như vậy mà đi ra ngoài chiến đấu, là muốn địch nhân cười chết sao?Quên đi, cuối cùng Lữ Thiếu Khanh thở dài, lẩm bẩm: "Sau này ít để Nguyên Anh ra ngoài đánh nhau thì hơn."Thưc hải đã khôi phục bình thường, ý thức Lữ Thiếu Khanh rời đi, trở về bản thể.Việc đầu tiên sau khi ý thức trở về bản thể là vươn hai tay ra, xem mình có biến thành cục than đen nhỏ hay không.Nhưng mà cuối cùng Lữ Thiếu Khanh thở phào nhẹ nhõm, thân thể của hắn vẫn rất tốt, vẫn trắng trẻo sạch sẽ, bằng không sẽ không có mặt mũi gặp người.Thiên kiếp qua đi, thân thể của hắn được khôi phục, vết thương bị trong thiên kiếp cũng đã khỏi hẳn.Lữ Thiếu Khanh đứng lên, trong mắt thần thái sáng láng, lộ ra vui sướng.Hắn hiện tại đã thành một tu sĩ Nguyên Anh chân chính, ít nhất cũng có chút có thể tự bảo vệ mình.Lữ Thiếu Khanh thầm nghĩ trong lòng.Hắn hưng phấn đang muốn khoe khoang với Kế Ngôn thì một cảm giác nguy hiểm lại phủ xuống, trong lòng Lữ Thiếu Khanh nhảy dựng.Hắn ngẩng đầu nhìn lên, nhìn trên bầu trời, trong đại trận, Kha Hồng và con quái vật Hóa Thần kia không biết đã dừng tay từ lúc nào.Hai người cách không đối diện, cách xa xa.Kha Hồng nhìn chằm chằm quái vật Hóa Thần, mà quái vật Hóa Thần không để ý tới Kha Hồng, ánh mắt đỏ tươi gắt gao nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.Mặc dù cách thật xa, Lữ Thiếu Khanh vẫn có thể cảm nhận được sát ý nồng đậm của quái vật Hóa Thần.Thậm chí, Lữ Thiếu Khanh có thể cảm nhận được khí thế của quái vật Hóa Thần đang khóa chặt hắn.Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ có liên quan đến ý thức tà ác kia sao?Nhưng mà...Lữ Thiếu Khanh ưỡn thẳng ngực, không hề nao núng.Ngươi là Hóa Thần, tổ sư ta cũng là Hóa Thần, hơn nữa còn có đại trận ngăn cản, sợ cái quái gì ngươi.Lữ Thiếu Khanh dứt khoát giơ ngón giữa với quái vật Hóa Thần.Suy nghĩ một chút, cảm thấy quái vật Hóa Thần không biết ý nghĩa của ngón giữa, hắn lại làm một thủ thế khiêu khích khác.Sau khi quái vật Hóa Thần nhìn thấy, ánh mắt đỏ tươi hiện lên sát ý lạnh lẽo, gắt gao nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.Khí tức âm lãnh trong nháy mắt tràn ngập ra.Mặc dù có đại trận ngăn cách, mọi người bên ngoài vẫn cảm nhận được sát ý nồng đậm, một đợt thần niệm truyền đến."Tìm, chết!"Lữ Thiếu Khanh cũng cảm nhận được khí tức nổi giận trong đó, nhưng mà hiện tại sợ cũng không có khả năng làm quái vật thân thiết được với hắn.Dứt khoát một không làm, hai không thôi, Lữ Thiếu Khanh lại khiêu khích quái vật, đồng thời dùng thần niệm không chút khách khí đánh trả: "Tới cắn ta đi?"Kiêu ngạo như thế, quái vật nhịn không được.Nổi giận gào thét một tiếng, trong khe nứt phía sau, con quái vật Nguyên Anh bị thương cũng xuất hiện, còn có đám quái vật lâu la lít nha lít nhít.Cho rằng nhiều người có thể dọa được ta sao? Thật sự cho rằng ta vô dụng sao?Lữ Thiếu Khanh xoay người, vỗ mông về phía quái vật, thần niệm lại truyền lời: "Tới cắn ta đi. Không đến thì ngươi là tôn tử."

Bạn cần đăng nhập để bình luận