Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 660 - Có hứng thú tắm rửa không?



Chương 660: Có hứng thú tắm rửa không?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm đầm nước, lực lượng quỷ dị vừa rồi chính là phát ra từ đầm nước này.Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ hơi có gì không đúng liền lập tức chạy trốn.Nhưng mà lực lượng quỷ dị vẫn không xuất hiện, ngược lại là có thứ khác xuất hiện.Một con cá màu trắng bạc xuất hiện từ sâu trong đầm nước, nó bơi lên trên, cách mặt nước nhìn Lữ Thiếu Khanh.Mặc dù là một con cá, nhưng đôi mắt lại giống như con người, linh động có thần.Trong lòng Lữ Thiếu Khanh âm thầm giật mình, đồng thời đề cao cảnh giác.Cá đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, khẳng định không giống bình thường.Lữ Thiếu Khanh lại thò tay xuống nước, con cá màu bạc chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn bơi lên, đụng vào tay Lữ Thiếu Khanh.Nói đúng ra là chạm vào nhẫn trữ vật trên tay Lữ Thiếu Khanh.Sau khi con cá chạm vào nhẫn, đầm nước đã có biến hóa.Nước đầm bình tĩnh trở nên điên cuồng, giống như bị người ta ném vào một tảng đá lớn, nổi lên tầng tầng gợn sóng, một đợt khí tức huyền diệu truyền đến.Lữ Thiếu Khanh biến sắc, mắng một câu: "Chết tiệt, nơi này cũng có trận pháp?"Với cảnh giới trận pháp đại tông sư hiện tại của Lữ Thiếu Khanh mà lại không nhận ra nơi này cất giấu một trận pháp.Mùa trong ốc đảo biến hóa, Lữ Thiếu Khanh suy đoán là có trận pháp ở trong đó, hơn nữa không chỉ có một, nhưng hắn đi vòng quanh chỗ này nửa ngày cũng không tìm được dấu vết trận pháp.Chưa từng nghĩ trận pháp này sẽ cao cấp đến ngay cả hắn cũng không thể phát hiện.Không hề nghi ngờ, đầm nước này chính là trận nhãn, còn con cá màu bạc chính là trận linh khởi động đại trận.Sau khi nhận ra đây là một trận pháp, Lữ Thiếu Khanh muốn rút lui.Trận pháp hắn không cách nào nhìn thấu khiến cho hắn vô cùng kiêng kỵ, rời đi mới là cách làm chính xác nhất.Nhưng mà đã muộn, mặt nước tạo nên tầng tầng gợn sóng, gợn sóng không ngừng khuếch tán, cuối cùng ngay cả trong không khí cũng xuất hiện gợn sóng theo.Chỉ trong nháy mắt, cảnh vật trước mắt Lữ Thiếu Khanh đã thay đổi, hắn đã đến một nơi khác.Ở bên ngoài, trong tầm mắt của Tiêu Y và Úc Linh, Lữ Thiếu Khanh ngã thẳng xuống đầm.Nước đầm bình tĩnh nhanh chóng nuốt chửng Lữ Thiếu Khanh, biến mất vô tung.Tiêu Y sợ tới mức kêu to: "Nhị sư huynh!"Nhị sư huynh muốn làm gì? Tại sao ;ại đột nhiên rơi xuống nước?Tiêu Y ôm Tiểu Bạch lập tức vọt vào ốc đảo, làm Tiểu Bạch sợ tới mức lại xù lông, gắt gao ôm Tiêu Y không dám nhúc nhích.Tiêu Y đi tới bên cạnh đầm nước, đầm nước đã khôi phục bình tĩnh.Tiêu Y nhìn đầm nước sâu thẳm, lớn tiếng kêu: "Nhị sư huynh, Nhị sư huynh..."Nhưng không nhận được bất kỳ lời đáp lại nào, Tiêu Y cắn răng, vừa muốn thả người nhảy vào đầm nước thì bị Úc Linh kéo lại."Tiểu Y muội muội, đừng xúc động.""Úc Linh tỷ tỷ, đừng ngăn cản ta, ta muốn đi tìm Nhị sư huynh..."Nhìn vẻ mặt lo lắng của Tiêu Y, Úc Linh rất muốn nói một câu, tên hỗn đản kia chết thì chết thôi, không cần phải mạo hiểm vì hắn.Nhưng Úc Linh cũng biết, nàng khó có thể khuyên bảo Tiêu Y.Nhưng mà mọi chuyện ở đây không đơn giản như vậy.Tùy tiện nhảy vào chẳng những không cứu được người, ngược lại sẽ làm cho mình lâm vào nguy hiểm."Không nên xúc động, hắn chưa chắc đã có chuyện."Cuối cùng Úc Linh chỉ có thể an ủi Tiêu Y như vậy.Tiêu Y lắc đầu: "Vừa rồi Nhị sư huynh là ngã xuống, làm vậy không giống huynh ấy. Cho dù Nhị sư huynh muốn đi xuống, cũng sẽ không không nói gì mà nhảy xuống nước, khẳng định có vấn đề. Ta muốn đi xuống xem một chút!"Vì lo lắng cho Lữ Thiếu Khanh mà thái độ Tiêu Y kiên quyết, nàng giao Tiểu Bạch cho Úc Linh: "Úc Linh tỷ tỷ, ta xuống xem thử, nếu ta không lên được, Tiểu Bạch liền nhờ ngươi."Úc Linh ôm Tiểu Bạch, có loại xúc động muốn ném Tiểu Bạch xuống nước.Con hổ này còn mới làm nàng bị thương không lâu trước đây đấy.Tiểu Bạch lại gọi Tiêu Y vài tiếng.Tiêu Y nghe vậy: "Cái gì? Phía dưới là một đầm nước bình thường, bên trong không có gì cả sao?"Tiểu Bạch bị Lữ Thiếu Khanh ném hai lần vào đầm nước, tuy rằng dọa Tiểu Bạch sợ hãi vô cùng, nhưng cũng giúp nó biết tình huống trong đầm nước."Cho như là như vậy, ta cũng muốn đi xuống xem một chút."Thái độ Tiêu Y kiên quyết, sau đó nhảy xuống nước.Úc Linh thấy thế, nàng cũng không thể để Tiêu Y một mình đi xuống nên liền ôm Tiểu Bạch nhảy vào theo.Tiểu Bạch thiếu chút nữa khóc lên.Ngươi có thể thả ta xuống được không, ngươi thích nhảy thì cứ nhảy, vì sao phải mang theo ta?Lúc này Tiểu Bạch đã không dám xuống nước, nó bị dọa phát sợ rồi.Nó không nói hai lời thét chói tai giãy thoát khỏi tay Úc Linh, bò lên từ trong nước.Úc Linh không để ý tới con hổ chỉ sợ nước này, nàng và Tiêu Y cùng bơi xuống.Hai người tìm tòi hơn nửa ngày ở dưới nước, ra vào nhiều lần, cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.Không thể không tiếp tục tìm kiếm, Tiêu Y lo lắng: "Làm sao bây giờ?"Nhị sư huynh cứ như vậy mà biến mất.Úc Linh an ủi Tiêu Y: "Bây giờ chỉ có thể ngồi chờ ở chỗ này thôi."Úc Linh cũng không hy vọng Lữ Thiếu Khanh chết ở chỗ này, nếu không nàng cũng không cách nào rời đi.Về phần Lữ Thiếu Khanh, hắn đang tò mò đánh giá xung quanh, hắn đứng ở trong một lối đi màu trắng, lối đi này giống như dây thừng màu trắng một mực kéo dài về phương xa, nhìn không thấy điểm cuối.Hơn nữa lối đi này còn lơ lửng trên hư không, hai bên lấp lóe ánh sao, vô số ngôi sao treo lơ lửng, nhìn như xa xôi, rồi lại giống như gần trong gang tấc.Lữ Thiếu Khanh thử phi hành, không ngoài dự liệu nơi này cũng không thể phi hành.Đồng thời còn không thể thuấn di, chỉ có thể dựa vào hai chân để bước đi.Nhìn về phía xa, Lữ Thiếu Khanh đau đầu, với tính cách của hắn, hắn ghét nhất chính là loại chuyện này.Dùng chân đi sao, phải đi tới năm nào tháng nào mới đến chứ?Lữ Thiếu Khanh ngồi xếp bằng, nhìn xung quanh, lẩm bẩm: "Mẹ nó, đầu óc ta đâu có ngốc. Không thể bay, không thể tránh, không nhìn thấy cuối đường, vừa nhìn đã biết là có vấn đề rồi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận