Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1042. Hai vị đại nhân, chết chắc



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh giống như bị Kiếm Ngũ chọc tức, hắn phẫn nộ rống lên một tiếng."Lão gia hỏa, nếu ngươi đã không cho ta đường sống, vậy mọi người cùng nhau đồng quy vu tận đi."Lữ Thiếu Khanh phẫn nộ ra tay, vung trường kiếm, Ly Hỏa Kiếm Quyết chiêu thứ hai.Trên bầu trời dường như xuất hiện vô số ngôi sao, tiếp theo vô số đốm lửa nhỏ phóng xuống bốc cháy, bao phủ Kiếm Ngũ trong đó."Trò mèo!"Kiếm Ngũ cười lạnh một tiếng: "Liều mạng sao? Nhưng ngươi làm sao có thể là đối thủ của ta được."Kiếm Ngũ trở tay đánh một kiếm, kiếm ý cực mạnh bộc phát.Trăm ngàn ánh kiếm lóe lên, tựa như cột chống trời đột ngột mọc lên, khuấy động phong vân trên trời.Trong mắt mọi người, một kiếm này của Lữ Thiếu Khanh giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, trong lúc va chạm đều lần lượt bị dập tắt.Lữ Thiếu Khanh kêu thảm một tiếng, máu tươi phun trào, cả người bay ngược hơn mười dặm.Giống như một quả đạn pháo nặng nề đập vào một ngọn núi, lực trùng kích cực mạnh làm cho ngọn núi chia năm xẻ bảy.Lữ Thiếu Khanh dường như bị thương nặng trong chiêu này, nửa ngày không thấy bóng dáng.Những người khác thấy vậy, lắc đầu, cười càng thêm lợi hại."Ha ha, hắn cho rằng Kiếm Ngũ đại nhân không biết cái gì sao?""Kiếm Ngũ đại nhân có kinh nghiệm phong phú, làm sao có thể không biết hắn đang suy nghĩ gì?""Thực ra, cho dù Kiếm Ngũ đại nhân cho hắn thời gian bình phục thì sao? Thời gian đột phá cũng không phải chỉ là một hai canh giờ có thể xong."Đúng vậy, cho nên mới nói, Trương Chính cũng coi như là bị sư huynh của hắn hố...""Ha ha, lâm trận đột phá, đúng thực là thiên tài, nhưng là một thiên tài ngu xuẩn..."Tiếng cười của tu sĩ Thánh tộc rất lớn, dương dương tự đắc, tận tình chê cười đôi sư huynh đệ Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn."Trương Chính cũng ngu xuẩn, nếu muốn tranh thủ thời gian, vậy cứ ngoan ngoãn làm bao cát đi, vậy mà cuối cùng lại chủ động ra tay.""Chết rồi sao? Nói là bữa ăn của Kiếm Ngũ đại nhân cũng không phải nói đùa.""Không chết thì cũng không kém bao nhiêu đâu nhỉ?""Ha ha, Kiếm Ngũ đại nhân uy vũ..."Người bên Đàm Linh khẩn trương không thôi.Thời Cơ lo lắng, gấp đến độ nước mắt trào ra.Nàng ta vô cùng có hảo cảm với Lữ Thiếu Khanh, thấy Lữ Thiếu Khanh như vậy, nàng ta kéo tay Đàm Linh: "Linh tỷ tỷ, thật sự không làm được gì sao?"Đàm Linh thở dài thật sâu, lắc đầu.Lữ Thiếu Khanh như vậy, nàng ta cũng cảm thấy vô cùng đáng thương và tiếc hận.Tuy rằng bình thường Lữ Thiếu Khanh chọc cho nàng ta tức giận đến mức muốn giết người, nhưng dù sao mọi người cũng coi như là bạn bè.Thời Liêu vẫn lạnh lùng nói; "Hai vị đại nhân, chết chắc rồi."Thời Cơ tức giận lại đập đệ đệ của mình một cái: "Ngươi câm miệng cho ta."Tiếp theo Thời Cơ lại nói với Tiêu Y: "Tiểu muội muội, muội đi mau đi."Tiêu Y rất kỳ quái, giọng nói truyền tới: "Tại sao phải đi?"Đàm Linh quay đầu nhìn lại, lúc này Tiêu Y đã ngồi xổm trên một thân cây, hai con Tiểu Bạch một trái một phải giống như hộ pháp trái phải.Đàm Linh lại vô cùng đau lòng nhức óc, nữ hài tử ngọt ngào đáng yêu, sao lại không có một chút dáng vẻ thục nữ nào như vậy chứ?Còn nữa, sư môn các ngươi thịnh hành môn leo cây sao?Đại sư huynh của ngươi thích tu luyện trên cây, Nhị sư huynh của ngươi thích ngủ trên cây.Ngươi cũng vậy, ngồi xổm trên cây như đi ị.Trên cây có bảo bối gì sao? Hay là ở trên cao một chút, tu luyện cũng nhanh hơn một chút?Đàm Linh cũng phát hiện vẻ mặt Tiêu Y không thích hợp.Sắc mặt Tiêu Y vẫn ửng hồng, nhưng cũng không phải khẩn trương bất an, mà ngược lại nhìn dáng vẻ còn có vài phần chờ mong?Đến bây giờ, Nhị sư huynh của ngươi đều bị người đánh cho sống chết không rõ, ngươi vẫn còn không lo lắng?Ngươi còn chờ mong điều gì?Chờ mong sư huynh của ngươi bị đánh chết sao?Thời Cơ lại dịu dàng nhắc nhở Tiêu Y: "Sư huynh của ngươi đánh không lại, ngươi không đi, chẳng lẽ ở lại cùng bọn họ sao?"Tiêu Y nghiêm túc gật đầu. "Đúng vậy, chờ bọn họ trừng trị Kiếm Ngũ xong, chúng ta sẽ cùng nhau rời đi."Ánh mắt của nàng chăm chú nhìn xa xa, tràn ngập chờ mong.Trời ơi, không phải là tiểu muội muội này bị dọa đến choáng váng rồi chứ?Thời Liêu nhíu mày: "Nhân loại này, có phải hơi thiếu thông minh hay không?"Đều đã thành như vậy rồi, trừ phi Thánh Chủ ra tay, nếu không làm gì có ai có thể ngăn cản Kiếm Ngũ?Kiếm Ngũ thấy Lữ Thiếu Khanh nửa ngày không đứng lên, ông ta cười lạnh một tiếng, không vội vã đi giết Lữ Thiếu Khanh, mà là dừng ánh mắt ở trên người Kế Ngôn.Ánh mắt Kiếm Ngũ như điện, lạnh lùng nhìn Kế Ngôn nhắm mắt.Không biết vì sao, trong lòng ông ta sinh ra một dự cảm bất an.Loại dự cảm này giống như là đột nhiên xuất hiện, nhưng xuất hiện khi nào hay như thế nào ông ta cũng không biết.Sự bất an loáng thoáng này khiến cho ông ta quyết định nhân cơ hội giết chết Kế Ngôn trước, xong rồi lại đi giết chết Lữ Thiếu Khanh nửa chết nửa sống.Kiếm Ngũ nghĩ đến đây, không hề do dự, vung ra một kiếm đối với Kế Ngôn, mấy đạo kiếm quang sắc bén như tia chớp phá không.Kiếm quang gào thét giống như rắn độc phun nọc, mang theo hơi thở tử vong đánh về phía Kế Ngôn.Mọi người thấy một màn như vậy, nhao nhao lắc đầu.Hết thuốc chữa, Kế Ngôn chết chắc rồi.Kiếm quang gào thét, đảo mắt đã đến, nhưng mà sau một khắc, tất cả mọi người đều kinh hãi. Hết chương 1042.

Bạn cần đăng nhập để bình luận