Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1567

Chương 1567Chương 1567
Yêu nghiệt cỡ này xuất hiện, lão trời già không mở tỉ hí cái mắt ra mà đánh chết hắn sao?
Yêu nghiệt như thế tồn tại, người cùng thế hệ khác còn có ngày nổi danh sao?
Nghĩ lại tiểu bối trong tộc mình, các tộc nhân trẻ tuổi như Ngao Đức ấy.
Ngao Trường Đạo đột nhiên cảm thấy trước mặt Lữ Thiếu Khanh, bọn họ chỉ là một đống phân, không thể so sánh được.
Ngao Trường Đạo thầm chửi ầm lên trong bụng, vừa quơ Thanh Mộc Diệu Thạch chùy trong tay ngăn cản.
Thanh Mộc Diệu Thạch chùy trên tay lão ta vung vẩy, tốc độ cũng không tính là nhanh, nhưng mỗi một lần vung ra đều tạo ra cơn lốc cường đại.
Cuồng phong gào thét, Ngao Trường Đạo như một vị phong thần, điều động tất cả ngưồn gió trong thiên địa thổi tắt nhưng ngôi sao kia.
Xa xa nhìn lại, gió cùng lửa va chạm, mỗi một lần va chạm đều nổ ra những vụ nổ lớn.
Linh lực khuấy động, kiếm ý bay lên, hai sức mạnh không ngừng va chạm, sinh ra lực phá hoại cường đại.
Sóng xung kích sinh ra lấy hai người làm trung tâm không ngừng lan rộng ra bốn phía.
Mặt đất vỡ ra, đỉnh núi vỡ nát, dòng sông bốc hơi.
Hai vị Hóa Thần giao thủ, phất tay một cái là có thể khiến cho một mảnh thiên địa rung chuyển. Dưới xung kích của sức mạnh của hai người, thiên địa như bị vặn vẹo, không ngừng bị lôi kéo.
Bọn Du Tế đã trốn rất xa vẫn cảm nhận được uy hiếp mãnh liệt.
Sức mạnh vô hình như sóng biển không ngừng vọt tới bọn họ.
May sao bọn họ cách khá xa, nếu không sẽ không chịu nổi sóng xung kích.
Nhìn hai vị Hóa Thần trung kỳ tầng bốn Lữ Thiếu Khanh và Ngao Trường Đạo đánh nhau có tới có lui.
Mấy người Du Tế đều ngơ ngác ngây dại.
Lại một lần nữa cảm giác dường như mình đang nằm mơ.
Lục Vô Song đỡ Lục Hắc đã tỉnh lại, nhìn linh lực không ngừng bùng nổ phía xa xa thì kinh ngạc cảm thán không thôi: "Thì ra Mộc công tử lại cường đại như thế”
Trong giọng nói vừa sợ hãi vừa thán phục nồng đậm.
Lục Hắc vừa tỉnh lại rất thương tâm, cảm thấy mình đã bị thương nặng hơn.
Muội muội đã sùng bái người khác, hắn ta thân làm ca ca, thất sủng rồi sao?
Du Tế cười khổ nói: "Ai mà muốn làm Hóa Thần chứ?"
Trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ mà muốn ghen tị.
Giả heo ăn thịt hổ vui lắm phải không?
Mấy người thường chúng ta suýt nữa thì bị ngươi chơi chết rồi!
Bỗng nhiên có tiếng nói của Lữ Thiếu Khanh vang lên: "Lão đầu, dừng được rồi đấy, tiếp tục đánh nữa thì không lễ phép."
Mọi người ngẩng đầu chăm chú quan sát.
Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh có lẽ đã mất đi phong mang vừa rồi, bắt đầu từng bước lùi lại, giống như có lẽ đã rơi vào thế hạ phong.
Ngao Trường Đạo cười ha hả, âm thanh vâng vọng đất trời, đắc ý vô cùng: "Tiểu tử, bây giờ ngươi biết sai rồi sao?"
"Nói cho ngươi biết, không có cửa đâu!"
"Hôm nay ngươi nhất định phải chết ở đây!"
Ánh sáng xanh lóe lên, Ngao Trường Đạo lần nữa tăng cường thế tấn công, Thanh Mộc Diệu Thạch chùy tỏa ra ánh sáng xanh lóng lánh.
Vũ khí cấp sáu, mỗi một chùy giáng xuống đều khiến cho thiên địa rung chuyển, địa địa băng liệt, các khe nứt không ngừng lan rộng.
Bão táp linh lực của mỗi một chùy giáng xuống bị áp súc thành một sức mạnh cường đại không ngừng đánh thẳng vào Lữ Thiếu Khanh.
Sức mạnh cường đại như thế, dù một Nguyên Anh tầng chín trúng đích cũng sẽ bị xé thành từng mảnh nhỏ chỉ trong chớp mắt.
Xem chừng Lữ Thiếu Khanh ngăn cản rất khó, mỗi lần hắn vung kiếm đều phát ra kiếm khí lăng lệ, nhưng phản kích lại cực kỳ bất lực yếu ớt.
Thậm chí có mấy lần vì tránh né chậm mà bị chùy nện bay, suýt phụt máu tươi.
Thấy cảnh này, Ngao Trường Đạo càng vui sướng hơn. "Ha ha, tiểu tử, tới đây. Không phải vừa rồi ngươi rất anh dũng sao?"
"Ngươi lại đến đây, ta chờ một kiếm kia của ngươi!"
Ánh mắt Ngao Trường Đạo lóe lên giảo hoạt, nhìn chòng chọc vào Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh chửi ầm lên: "Ngươi đừng ép ta. Đến khi ta ra kiếm, mọi người cùng nhau đồng quy vu tận."
Nghe vậy, Ngao Trường Đao thả lỏng toàn thân, nụ cười càng tươi hơn nữa.
Không khác với suy đoán của lão ta.
Kiếm vừa rồi của Lữ Thiếu Khanh rất lợi hại, nhưng hắn không thể liên tục sử dụng chiêu thức kinh khủng này.
Ha ha, thắng chắc rồi!
Tâm tình vui vẻ, sĩ khí đại chấn, Ngao Trường Đạo lại lần nữa vung chùy tấn công Lữ Thiếu Khanh.
"Ôj"
"Cả nhà ngươi!"
Lữ Thiếu Khanh chửi ầm lên, bị chùy nên bay.
Du Tế nơi xa nghe được thì sa đầm mặt, lắc đầu nói: "Thua chắc rồi!"
Lục Vô Song căng thẳng ra mặt, hỏi: "Làm sao bây giờ?"
"Mộc công tử lợi hại như thế, chắc hẳn vẫn có biện pháp chứ?"
Du Tế lắc đầu: "Còn có thể có biện pháp nào nữa? Đối phương là Hóa Thần trung kỳ đấy, Mộc công tử có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là cảnh giới sơ kỳ, chênh lệch giữa hai bên rất lớn."
Lục Hắc đang thương tâm đứng về phe Du Tế, khẳng định: "Không sai, giữa cao thủ với nhau, chênh lệch một chút thôi cũng là thế yếu đáng kể rồi, huống chi chênh lệch giữa bọn họ là cả một cảnh giới."
"Chênh lệch thế này, giống như khác biệt giữa trời với đất vậy."
"Chúng ta mau chạy đi!"
Lúc này, giọng nói của Lữ Thiếu Khanh lại vang lên: "Lão gia hỏa, ngươi bức ta quá rồi đấy! Ta muốn liều mạng với ngươi!"
Lữ Thiếu Khanh nói vậy khiến cho mọi người chấn động.
Lục Vô Song càng tràn đầy chờ mong: "Mộc công tử vẫn còn giữ lại thực lực sao?"
Mấy người Du Tế cũng nghỉ ngờ, không tin tưởng lắm.
Nhưng nghĩ lại biểu hiện lúc trước của Lữ Thiếu Khanh, bọn họ lại không dám nói quá chắc chắn: "Có lẽ đó, nhưng cũng chưa chắc."
Nghe Lữ Thiếu Khanh rống to như thế, dù là Ngao Trường Đạo cũng phải cẩn thận từng tí một.
Lần đầu tiên Lữ Thiếu Khanh ra tay, một chiêu đó thực sự đã khiến lão ta hoảng sợ.
Nếu lại thêm một chiêu như thế nữa, hiện tại lão ta không có tí tự tin nào.
"Hừ, để ta xem ngươi còn chiêu số gì nữa."
Lão ta kéo chùy lớn ra sau lưng, bày ra tư thế phòng ngự.
"Lão gia hỏa, xem chiêu!" Lữ Thiếu Khanh gầm lên giận dữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận