Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1521: Mị Càn tới? Bảo hắn cút đi!

Chương 1521: Mị Càn tới? Bảo hắn cút đi!Chương 1521: Mị Càn tới? Bảo hắn cút đi!
Sư tỷ trong miệng Quản Đại Ngưu là đại sư tỷ Thiên Cơ các, Thượng Quan Xúc.
Thượng Quan Xúc cũng là thiên tài hàng đầu trong các dòng chính của ngũ gia tam phái Trung Châu, Nguyên Anh hậu kỳ, cảnh giới tâng tám.
Nhưng mà Quản Đại Ngưu lắc đầu, vô cùng bi quan: "Đại sư tỷ chưa chắc đã là đối thủ của hắn, cái tên khốn này quá mức giảo hoạt."
Ngay cả lão đại Luyện Hư kỳ còn thua thiệt trong tay hắn ta, đại sư tỷ tới lỡ như bị đánh tơi bời, ta nhất định sẽ bị Huyền gia gia ta đánh chết.
"Ai, đáng tiếc nhỉ." Giản Bắc thở dài: "Ngươi có thể thử một chút, lỡ như thật sự có thể thu thập hắn thì sao?"
Quản Đại Ngưu cảnh giác lên, hỏi lại: "Ngươi thì sao?"
"Ngươi muốn thu thập hắn, ngươi đi đi"
Giản Bắc cười hắc hắc, khoát khoát tay: "Không được, ta không thể được."
Giản Bắc nhìn không thấu Lữ Thiếu Khanh, hắn ta cũng không dám tùy tiện đi dò xét Lữ Thiếu Khanh.
Dù sao Lữ Thiếu Khanh cho hắn ta một loại cảm giác nguy hiểm, vạn nhất trêu chọc Lữ Thiếu Khanh, bị Lữ Thiếu Khanh thu thập hắn ta, không phải hắn ta sẽ khóc chết sao?
Hơn nữa Lữ Thiếu Khanh đang giúp muội muội hắn ta đột phá, hắn ta không muốn vì hiếu kì nhất thời của mình mà phá hủy chuyện tốt quả muội muội. Quản Đại Ngưu khinh bỉ: "Muốn mượn đao giết người, hèn hạ, từ bao giờ mà ngươi trở nên hèn hạ như vậy rồi?"
Giản Bắc vừa định giải thích vài câu, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một âm thanh.
"Kế Ngôn, ra đây!"
Âm thanh bình tĩnh lại mang theo sự ép buộc, không thể từ chối.
Giản Bắc và Quản Đại Ngưu đầu tiên là sững sờ, sau đó sắc mặt hai người đại biến.
"Vãi, tên này sao lại tìm được tới cửa?"
"Không thể nào. Hắn tới tận cửa làm gi?
Quản Đại Ngưu quát lên: "Hắn muốn tới gây chuyện sao?"
"Hắn đột phá thành công, muốn tới khiêu chiến Kế Ngôn công tử?" Giản Bắc cũng kinh hãi.
Sau đó lập tức trở nên sốt sắng, Mị Càn tới cửa, nghe giọng đã biết kẻ đến bất thiện.
Đệ nhất nhân Trung Châu cho dù bây giờ thêm một chữ tiền nhưng sự cường đại của hắn ta là không thể nghi ngờ.
Trước khi Kế Ngôn xuất hiện, sự cường đại của hắn ta ép cho người cùng cùng thế hệ không ngẩng đầu lên được.
Giờ đến cửa chắc chắn không phải để kết giao bằng hữu, không chừng là đến để đánh nhau.
Lỡ như đánh nhau, làm sao bây giờ?
"Làm sao bây giờ?" Giản Bắc hỏi Quản Đại Ngưu.
Quản Đại Ngưu bó tay rồi, trên gương mặt mập mạp tràn đầy ngạc nhiên: "Đây là chỗ của ngươi, ngươi hỏi †a làm sao bây giờ?”
Giản Bắc cũng im lặng: "Mặc dù là địa bàn Giản gia ta, nhưng ngươi thấy lời nói của ta ở đây có trọng lượng sao?"
"Đơn giản!" Quản Đại Ngưu chỉ về phía đình nghỉ mát: "Để hắn ra mặt không phải được rồi sao."
"Ngươi không phải muốn biết thực lực chân chính của hắn sao? Không chừng có cơ hội nhìn thấy đấy."
Mắt Giản Bắc sáng lên, trong lòng một lần nữa khẳng định.
Người đồng đạo!
Quản Đại Ngưu và hắn ta chắc chắn là người đồng đạo.
Giản Bắc cũng rất muốn biết thực lực thật sự của Lữ Thiếu Khanh. Cho nên đối với đề nghị này của Quản Đại Ngưu, Giản Bắc không chút do dự trực tiếp chạy tới gọi Lữ Thiếu Khanh: "Đại ca, bên ngoài có người tìm Kế Ngôn công tử."
Lữ Thiếu Khanh cũng không ngẩng đầu lên, trực tiếp trả lời một câu: "Bảo hắn cút!"
"A miêu a cẩu nào cũng có tư cách tới tìm sư huynh ta sao, bảo hắn về tự Soi trong nước tiểu xem mình là ai đi."
Quản Đại Ngưu và Giản Bắc đều cạn lời rồi.
Đây là Mị Càn, ai dám bảo hắn ta cút chứ?
Giản Bắc không kìm được nhắc nhở: "Đại ca, ngươi vẫn nên ra ngoài xem thử một chút đi, người tới là Mị Càn."
"Mi Càn?" Lữ Thiếu Khanh cuối cùng đưa ánh mắt chuyển sang người Giản Bắc: "Chính là cái kẻ bị các ngươi thổi phồng là rất lợi hại kia sao?"
Giản Bắc liên tục gật đầu: "Đúng, chính là hắn, thiên tài Mị gia"
Nhưng mà, sau khi Lữ Thiếu Khanh nghe xong lại thu hồi ánh mắt, vẫn là câu nói kia: "Bảo hắn ta cút đi."
"Phụt!"
Giản Bắc phun ra, nước bọt hóa thành một đạo cầu vồng trên không trung.
Cho dù là cha hắn tới đây cũng không dám nói mấy lời như thế này, bảo Mị Càn cút, ai có mặt mũi lớn vậy chứ?
Quản Đại Ngưu bên cạnh nghĩ kế: "Được rồi, để hắn vào thẳng đây đi, ta không tin hắn mặc kệ."
"Thế nào, thế nào?" Tiêu Y bên này nhảy chân sáo sang. Có vẻ như có việc hay, Tiêu Y lập tức như cái con mèo nhỏ ngửi được mùi cá tanh, theo mùi hương nhảy chân sáo tới.
"Mi Càn tới?"
"Muốn gặp đại sư huynh của ta?" Tiêu Y sau khi nghe xong, lập tức khinh bỉ: "Ai cho hắn cái gan này vậy? Khẩu khí thật là lớn."
Không cứu nổi.
Giản Bắc cùng Quản Đại Ngưu hai người đỡ trán cạn lời.
Học thói xấu, tuổi còn nhỏ đã học thói xấu của tên kia.
Tiểu cô nương ngọt ngào đáng yêu đã thành tiểu thái muội, không cứu được nữa.
Quản Đại Ngưu nói với Giản Bắc: "Sau này gặp cha nàng đề nghị cha nàng luyện một acc phụ đi."
Giản Bắc rất tán thành: "Chắc chắn rồi, đây là chuyện nằm trong bổn phận của chúng ta."
Mị Càn tới cửa, đây chính là đại sự.
Mấy người Tuyên Vân Tâm cũng bu đến.
Tiêu Y chạy tới hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, Mị Càn tới, muốn gặp Đại sư huynh."
"Không phải đã bảo hắn cút đi rồi sao?" Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhàng trả lời một câu: "Đại sư huynh của muội là ai? A miêu a cẩu muốn gặp là gặp?"
"Ra ngoài, nói cho hắn biết, bảo hắn cút đi."
"Nếu hắn không cút thì sao?" Tiêu Y tiếp tục hỏi.
"Đi tìm Đại sư huynh muội, bảo huynh ấy bổ hắn một kiếm."
"Phiền chết đi được."
Lữ Thiếu Khanh xê dịch thân thể một cái để mình nằm thoải mái dễ chịu hơn.
Giản Bắc cũng không quay đầu lại, vọt thẳng ra ngoài: "Để ta đi gọi hắn vào."
Mị Càn bây giờ không phải là người đứng đầu thế hệ trẻ Trung Châu nữa nhưng cũng là người thứ hai.
Hắn ta được toàn bộ Mị gia ủng hộ chứ không giống Ngao Đức.
Đến nơi này, không cho người ta vào cửa mà trực tiếp hét người ta cút, đến lúc đó Mị gia đến gây khó dễ cũng rất phiền phức.
Hơn nữa, để Mị Càn cút đi thì Giản Bắc hắn ta còn xem kịch thế nào nữa? Làm sao biết được thực lực của Lữ Thiếu Khanh?
Nhất định phải để hai người bọn hắn gặp mặt, xem sẽ cọ xát ra lửa tình yêu hay lửa thù hận đây.
Đi ra phía ngoài, Mị Càn cùng Mị Phi đứng ở bên ngoài, tuy là huynh muội, nhưng Mị Phi đứng ở bên cạnh giống như một thị nữ, khí chất không thể so sánh được với Mị Càn, khí tức hai bên tản ra không cùng một cấp độ. Chương 1522: Ngươi có phong độ trưởng giả
Mị Càn đứng chắp tay, dáng người thẳng tắp, bạch y tung bay, mặc dù biểu cảm âm u đã trừ đi khá nhiều điểm nhưng vẫn có thể khiến ngàn vạn thiếu nữ mê đảo.
Nếu như là trước đó, Giản Bắc nhất định sẽ sợ hãi thán phục hay cho một công tử văn nhã.
Nhưng Giản Bắc đã từng gặp Kế Ngôn, bây giờ thấy Mị Càn, dĩ nhiên không kìm được ngầm so sánh hai người một lượt.
Vừa so sánh, Kế Ngôn tựa như công tử tiên nhân trên trời, phiêu dật xuất trần, Mị Càn thì ở dưới đất, là công tử giữa phàm nhân.
Mặc dù đều là công tử nhưng về mặt khí chất lại khác nhau như ngày với đêm, không thể so sánh.
Bởi như vậy, Giản Bắc bỗng nhiên tăng thêm vài phần tự tin, cơ thể bất giác ưỡn thẳng hơn.
"Càn công tử, sao rảnh rỗi vậy?" Giản Bắc mỉm cười, chắp tay một cái.
"Kế Ngôn đâu? Bảo hắn ra đây!" Mị Càn không muốn nói chuyện mà là Mị Phi mở miệng, khí thế dâng cao, rất cuồng vọng.
Mặc dù Mị Càn và bọn Giản Bắc là người cùng thế hệ, nhưng hắn ta là dạng người cao ngạo, không có bằng hữu thật sự, hắn ta cũng khinh thường kết giao với những người bạn này.
Những người yếu hơn hắn ta, hắn ta không để trong mắt.
Trong lòng Giản Bắc khinh bỉ, ngông cuồng cái gì, làm màu cái gì, Kế Ngôn công tử tốt hơn ngươi nhiều.
Kế Ngôn mặc dù nói ít, bình thường cũng mang theo một cỗ khí tức người sống chớ gần nhưng tuyệt đối không cao ngạo khinh thường, xem thường người khác như Mị Càn.
Trong lòng Giản Bắc thầm nói, quả nhiên không cách nào so sánh được với Kế Ngôn công tử, ngươi kém quá xa.
Hắn ta không tức giận mà cười nhàn nhạt: "Kế Ngôn công tử ở bên trong, hai vị đi vào đi."
Để cho các ngươi vào, xem xem sau khi các ngươi gặp đại ca ta thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Mị Phi sững sờ, sau đó nổi giận: "Làm giá quá nhỉ! Hắn là cái thá gì?"
Ca ta là ai, Giản Bắc ngươi còn chưa biết rõ sao? Thế mà không ra khỏi cửa nghênh đón, quả nhiên là đồ nhà quê đến từ châu khác, không có chút lễ phép gì cả.
"Kế Ngôn công tử là Hóa Thần!"
Một câu của Giản Bắc trong nháy mắt khiến Mị Phi không còn lời nào để nói.
Dù thân phận Mị Càn cao mấy, thế lực sau lưng lớn đến mấy giờ hắn ta cũng chỉ là Nguyên Anh kỳ.
Giản Bắc quay người đi vào: "Muốn gặp Kế Ngôn công tử, vào đi."
Mị Càn trầm mặc một lát, một bước cuối cùng phóng ra, tiến vào bên trong.
Mị Phi cùng theo vào, phát hiện nơi này có không ít người.
Đặc biết sau khi nàng ta nhìn thấy Tuyên Vân Tâm cũng ở đây, trong lòng nhất thời càng thêm khó chịu. "Hừ, nhiều người như vậy tụ ở chỗ này, là đến nịnh bợ Kế Ngôn sao?" Mị Phi khó chịu mở miệng.
Cho dù là Tuyên Vân Tâm hay Mạnh Tiêu, Phương Hiểu, đều là những người đến từ châu khác, trong mắt nàng ta đều là đồ nhà quê.
Giọng nói của Tiêu Y lập tức truyền tới: "Ta còn tưởng rằng là ai phách lối như vậy, hóa ra là lão bà ngươi à."
Giọng nói đáng ghét, lời nói đáng ghét.
Mị Phi vừa nghe thấy âm thanh này nộ khí trong lòng lập tức xuất hiện.
"Cảnh cáo ngươi, đây là bằng hữu của ta, cũng là bằng hữu của sư huynh ta, ngươi khách khí với các nàng một chút."
"Bằng hữu?" Mị Phi khinh thường, khinh miệt nói: "Một đám những kẻ yếu ôm lấy nhau để sưởi ấm mà thôi."
"Kẻ yếu?" Tiêu Y cười, chỉ vào mấy người Tuyên Vân Tâm: "Ngươi có thể tùy tiện tìm một người xem ngươi có thể đánh được ai không?"
"Hơn nữa, mỗi người chúng ta đều trẻ tuổi hơn ngươi, ngươi thân là trưởng giả, có thể có chút phong độ trưởng giả được không?"
Trưởng giả?
Mị Phi tức giận đến mức hai con mắt đều sắp lồi ra ngoài.
Đây chẳng phải đang nói nàng ta già sao?
Quả nhiên là đồ nhà quê không biết lễ phép.
Mị Phi sắp giận điên lên, rống giận: "Xú nha đầu đáng chết, ta phải giết ngươi." "Đến đi, bại tướng dưới tay ta mà cũng dám mạnh miệng?" Đối với loại bại tướng dưới tay như Mị Phi, Tiêu Y tuyệt đối không sợ, ngược lại vô cùng có lòng tin, tràn đầy tự tin: "Lần này ta phải xé cái miệng thúi của ngươi ra."
Bàn về cãi nhau, Tiêu Y chẳng sợ ai cả.
Đi theo Nhị sư huynh lăn lộn lâu như vậy, thực lực chẳng ra sao cả, miệng pháo nhất định phải tu luyện tới nơi tới chốn.
Miệng thúi?
Mị Phi điên thật rồi.
Rột cuộc là ai miệng thúi bản thân ngươi không rõ sao?
Đáng chết!
Mị Phi không kìm được, trực tiếp xuất thủ. Linh lực phun trào, tiếp theo một đạo phong nhận hội tụ thành nhanh chóng đánh về phía Tiêu Y, hận không thể chém Tiêu Y thành hai đoạn.
Tiêu Y nhẹ nhàng vung tay lên, một cỗ linh lực vô hình vung ra.
Tiêu Y hiện tại là Nguyên Anh sơ kỳ, cảnh giới tầng ba, so với Mị Phi vẫn như trước đây thì mạnh hơn.
Cho nên chỉ là vừa đối mặt, Mị Phi bị ép cho luống cuống tay chân, thét lên liên tục, vô cùng chật vật.
Trong lòng nàng ta vừa sợ vừa giận, nàng ta không thể nào ngờ được, chỉ trong ba bốn tháng, thực lực Tiêu Y tăng tiến nhanh như vậy, khiến nàng ta không cách nào ngăn cản.
"Hừi"
Bỗng nhiên, hừ lạnh một tiếng, tựa như hàn phong phá tới, giúp Mị Phi đỡ được phản kích của Tiêu Y.
Tiêu Y cảm nhận được uy hiếp lớn lao, đầu tiên là cảnh giác, sau đó thì thấy không vui.
Nàng trào phúng Mị Phi: "Vẫn thế, đánh không lại liền nhờ kẻ già hơn ra tay, có tin ta đánh cho hắn gãy cả răng chó không?"
Giản Bắc cùng Quản Đại Ngưu liếc nhau, đều nhìn thấy tia bội phục trong mắt đối phương.
Thậm chí là cúng bái.
Ở Trung Châu này vẫn chưa có người nào dám nói Mị Càn như vậy.
Quả nhiên là đi theo tên kia học thói xấu.
Mị Phi không tức giận, nàng ta cười lạnh một tiếng: "Xú nha đầu, ngươi tự cầu phúc đi, đợi chút nữa ngươi muốn khóc cũng không kịp."
Dám đắc tội đại ca ta? đợi lát nữa tuyệt đối sẽ đánh chết ngươi.
Mi Càn sắp xuất thủ rồi, Mị Phi trong lòng tràn đầy chờ mong.
Tuy nhiên Mị Càn không tiếp tục động thủ với Tiêu Y, hắn ta chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua Tiêu Y, hừ một tiếng: "Kế Ngôn đâu? Bảo hắn ra đây."
"Ta không muốn khi dễ loại tiểu nha đầu như ngươi."
Đối mặt Mị Càn, Tiêu Y không có chút sợ hãi, cũng hừ một tiếng: "Khẩu khí thật là lớn, những kẻ như ngươi ta gặp nhiều rồi."
"Ta khuyên ngươi biết điều thì mau chóng rời đi, nếu không chờ sư huynh ta tới, Đối mặt Mị Càn, Tiêu Y không có chút sợ hãi, cũng hừ một tiếng: "Khẩu khí thật là lớn, Trả lại lời này cho Mị Phi.
Khốn kiếp!
Răng ngà Mị Phi thâm nghiến chặt, đây là khiêu khích trắng trợn với nàng ta. Chương 1523: Thiên tài? Hạng người ba hoa chích choè
Tiêu Y không sợ Mị Càn, cho dù thanh danh Mị Càn hiển hách ở Trung Châu này, ép cho người cùng thế hệ không ngẩng đầu lên được, khiến cho rất nhiều người nghe đến đã biến sắc, nhưng đối với Tiêu Y mà nói, rất ngầu gì đó, đệ nhất nhân gì đó đều là giả.
Nàng vừa tới Trung Châu, cái tên Mị Càn cũng vừa nghe nói.
Cho dù trước đó có bao nhiêu lời đồn đi nữa, được tất cả mọi người xưng tụng là thiên tài tuyệt thế đi nữa, trong mắt nàng cũng chỉ có thế.
Trong suy nghĩ của Tiêu Y, thiên tài thật sự chỉ có hai người, những người khác đều là hạng người ba hoa chích chòe. Người khác sợ Mị Càn, Tiêu Y không SỢ.
Nàng ra ngoài vâng lệnh Lữ Thiếu Khanh, nói với Mị Càn: "Nhị sư huynh ta bảo ngươi cút đi."
Sau khi Mị Càn nghe xong, ánh mắt sắc bén, tăng thêm vài phần hung ác, tản mát ra một cỗ khí tức càng khiến người ta sợ hãi.
Hắn ta lạnh lùng nói: "Đừng tưởng rằng có chút thực lực như vậy là có thể cuồng vọng. Thiên hạ này rộng lớn hơn so với ngươi tưởng tưởng rất nhiều."
Mấy người Tiêu Y đều là kẻ ngoại lai, Mị Càn không để bọn họ vào mắt.
Mục tiêu hắn ta tới đây cũng chỉ có một.
Hắn ta muốn gặp Kế Ngôn, chạm mặt cũng tốt, luận bàn cũng được, hẳn ta chỉ muốn tìm thời cơ đột phá của mình trên người Kế Ngôn, những người khác trong mắt hắn đều là hạng người bình thường, hắn ta đều chẳng muốn để ý tới.
Cái đầu nhỏ của Tiêu Y gật liên tục mấy lần, bày tỏ Mị Càn nói không sai: "Lời này ta vô cùng đồng ý, đừng có một chút thực lực như vậy đã tự ngạo, cuồng vọng phách lối."
"Cũng đừng vì những lời tâng bốc lấy lòng của người khác mà cho rằng mình thật sự là đệ nhất thiên hạ, bày ra dáng vẻ hung hăng vênh váo."
"Thật tình không biết, ở trong mắt người khác chỉ là một tên hề thôi."
Sau khi nói xong còn lắc đầu, ra vẻ trưởng thành, dùng giọng điệu giáo huấn tiếp tục nói với Mị Càn: "Làm người ấy à, cũng không thể nói những lời trong ngoài bất nhất quá."
Vãi! Những người vây xem đều không có gì để nói.
Âm Dương như vậy cũng là do Nhị sư huynh ngươi dạy ngươi à?
Quả nhiên, là bị dạy hư mất rồi.
Mị Càn đến nơi này vốn không muốn để ý đến những người khác, những người khác vẫn chưa đáng để hắn ta đặt vào mắt.
Nhưng Tiêu Y nói xong những lời này, trong lòng hắn ta cũng từ từ bốc lên một ngọn lửa vô danh.
Lời của Tiêu Y quá chọc giận người, tâm cảnh bình tĩnh của hắn ta liền lập tức bị rối loạn, trong lòng cũng không kìm được bốc lửa.
"Miệng lưỡi bén nhọn, bảo sư huynh ngươi cút ra đây." Mị Càn cố nén lửa giận, nhưng đã có chút thất thố: "Bảo hắn ra đây, nếu không..." "Nếu không thì sao?" Tiêu Y tuyệt đối không sợ hãi: "Chẳng lẽ ngươi định dùng vũ lực?”
Mi Càn hừ lạnh một tiếng: "Hắn không ra, ta chỉ có thể dùng thủ đoạn của †a để ép hắn ra."
Tiêu Y vui vẻ: "Thật to gan, cũng dám đến gây chuyện à."
Nói đùa, Nhị sư huynh ta ở đây, ngươi dám đến gây chuyệt, không biết viết chữ chết à?
Mị Càn cũng lười nhiều lời, hai ngón khép lại, chỉ Tiêu Y từ phía xa: "Thu thập xú nha đầu ngươi, ta không tin hắn không ra."
Thu thập trẻ con, không sợ người lớn không ra.
Mắt thấy Mị Càn có ý xuất thủ, Tiêu Y chẳng những không sợ, ngược lại còn rút trường kiếm của mình ra, đối chọi gay gắt.
"Chả lẽ lại sợ ngươi?"
Người khác sợ Mị Càn, Tiêu Y cũng không sợ.
Nàng đi theo hai vị sư huynh xông xáo trên Hàn Tinh, đừng nói Nguyên Anh kỳ, Hóa Thần cũng gặp không ít đâu.
Loại tồn tại Hóa Thần hậu kỳ như Tương Quỳ, Tế thân mà còn không chiếm được tiện nghi của sư huynh nàng đấy.
Ngay cả Tế thần ngầu lòi kia còn bị Nhị sư huynh nàng giết chết.
Hiện tại chỉ một tu sĩ Nguyên Anh kỳ tầng chín nho nhỏ mà cũng dám kêu gào trước mặt nàng?
Nàng từng nhìn núi cao và biển cả, những gò núi nhỏ và hô nước đã không lọt được vào pháp nhãn của nàng nữa rồi. Tiêu Y chẳng những không sợ, thậm chí còn muốn nếm thử thủ đoạn của hắn †a: "Vừa hay, người khác đều nói ngươi là người đứng đầu Trung Châu, để ta xem thử trình độ của ngươi lớn chừng nào."
Đương nhiên, trong lòng Tiêu Y cũng có suy nghĩ riêng của mình.
Nhị sư huynh bảo ta ra, ta không đánh với hắn ta, đợi lát nữa cũng bảo ta đánh với hắn ta thôi.
Chẳng bằng chủ động một chút, còn có thể khiến Nhị sư huynh cao hứng.
Dù sao ở chỗ này cũng không sợ bị đánh chết.
Phản ứng của Tiêu Y khiến Dù sao ở chỗ này cũng không sợ bị đánh chết.
Mấy nữ nhân như Tuyên Vân Tâm còn đỡ một chút, nhưng Giản Bắc và Quản Đại Ngưu thì đã ôm đầu, cảm thấy khó có thể tin được. Nha đầu này điên rồi sao?
Không biết đối phương là ai chăng?
Sau khi Mị Càn sửng sốt một lát, sắc mặt của hắn ta càng thêm âm trầm, lửa giận đã đè nén không được nữa.
Tại Trung Châu, tên của hắn ta ai không biết, ai không hiểu?
Người khác nhìn thấy hắn ta chỉ có kinh sợ, tôn trọng hoặc sợ hãi.
Vậy mà hôm nay ở chỗ này, một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa chẳng những không sợ hắn ta, ngược lại còn có ý định giáo huấn hắn ta.
Điều này khiến Mị Càn lần đầu tiên gặp loại đãi ngộ này cảm thấy mình bị xâm phạm, một cảm giác sỉ nhục sinh ra như nhiên liệu khiến ngọn lửa giận của hẳn ta càng tăng lên.
"Xú nha đầu, ngươi muốn chết!" Mị Càn nhịn không được, chẳng cần biết ngươi là ai, hôm nay không giáo huấn ngươi một trận, gương mặt này của †a không còn chỗ để đặt nữa.
Hai ngón tay khép lại như một thanh trường kiếm, vung lên với Tiêu Y, một cỗ kiếm ý từ trong cơ thể hắn ta bộc phát, mãnh liệt tuôn ra.
Khí tức cường hãn bộc phát, mặt đất trong nháy mắt rạn nứt, vết rách không ngừng kéo dài bốn phía.
Kiếm ý hóa thành một thanh thân kiếm, chém xuống người Tiêu Y, kiếm quang bốn phía, phong mang bức người.
Lan Thủy kiếm trong tay Tiêu Y sáng lên, lam quang yếu ớt, một cỗ kiếm ý nhu hòa xuất hiện lăng không bay lên đón lấy kiếm ý của Mị Càn.
"Râm!"
Hai cỗ kiếm ý va chạm, Tiêu Y kêu một tiếng, cả người bay rớt ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận