Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1463: Lục Tiên Kiếm quyết

Chương 1463: Lục Tiên Kiếm quyếtChương 1463: Lục Tiên Kiếm quyết
Thiên Thạch Đại Triệu Hoán Thật, tên vốn có là Tiên Hỏa Cầu Thuật.
Uy lực cực lớn, Lữ Thiếu Khanh vẫn luôn suy đoán nó là công pháp siêu việt cấp thiên, nhưng vì thực lực của mình và Tiêu Y quá yếu nên không thể phát huy được uy lực thực sự của nó.
Khi nhìn thấy Tiên Hỏa Cầu Thuật, dường như Tế Thần đã bị dọa.
Nhìn đó có thể thấy được Tiên Hỏa Cầu Thuật có lai lịch bất phàm.
Sau đó, Lữ Thiếu Khanh lại nghĩ: "Sư muội có thể học, vừa vặn bù vào nhược điểm nàng không có kiếm quyết cao thâm.
"Nhưng nên đổi cái tên này một chút, để tránh có người nhìn ra."
Đồ ma quỷ cho không có thứ gì bình thường, trước đó Lữ Thiếu Khanh đổi tên Tiên Hỏa Cầu Thuật thành Thiên Thạch Đại Triệu Hoán Thuật, phòng ngừa người bên ngoài nghe tên nó lại nhận ra điều gì đó.
Trên thế giới này không thiếu truyền thừa cổ xưa, mình chưa từng thấy, nhưng nói không chừng trên điển tịch có ghi lại một chút, hoặc có ai đó từng nghe nói qua.
Để không gợi lòng xấu xa của người khác, khiêm tốn một chút vẫn là hơn.
Lục Tiên Kiếm quyết cũng có ba chiêu.
Tinh lạc, Nguyệt vẫn, và Hư không diệt.
Sau một lúc phỏng đoán cẩn thận, hắn khép hai ngón tay phải lại, nhẹ nhàng vạch một cái, chỉ một cái vào cổng.
Một cỗ khí tức kinh khủng xuất hiện, không gian xung quanh dường như vặn vẹo, hư không bị một thanh trường kiếm xuyên thủng, một sức mạnh cường đại như sao trời từ trên trời giáng xuống, hủy đi tất cả mọi thứ xung quanh.
Cổng, tường vây, mặt đất, chớp mắt đã bị chôn vùi, hóa thành tro tàn.
Trên mặt đất xuất hiện một cái động lớn.
Phụt!
"AP"
Giản Bắc kêu lên sợ hãi, phụt máu tươi ra ngoài.
Giản Bắc từ trên hư không rơi xuống, tay hoảng chân loạn, hoảng sợ kêu lên: "Đại ca, đại ca, là ta, là ta!" BịchI
Lữ Thiếu Khanh mỉm cười, thu ngón tay lại, khí tức kinh khủng lập tức biến mất, xung quanh khôi phục sự yên tĩnh.
Chỉ có cái hố sâu dưới mặt đất, cùng với cánh cổng và một nửa bức tường còn sót lại nói cho Giản Bắc biết vừa rồi hắn ta không nằm mơ.
Giản Bắc đứng dậy, hoảng sợ nhìn quanh. Hắn ta vụng trộm tới đây là muốn xem Lữ Thiếu Khanh đang làm gì, kết quả suýt nữa đã bị đánh chết.
"Đại ca, huynh, rốt cuộc thực lực của huynh là thế nào?" Giản Bắc nuốt nước bọt, trái tim nhỏ nhảy lên bình bịch, vừa rồi hắn ta thật sự cảm nhận được hơi thở tử vong.
Hắn ta có thể khẳng định, nếu Lữ Thiếu Khanh muốn giết mình, một đòn vừa rồi khẳng định có thể giết. Dù sao hắn ta cũng là cảnh giới Nguyên Anh tầng bảy, kết quả một chiêu này cũng không cản nổi.
Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhàng trả lời: "Hóa Thần đó, ngươi không nhìn ra được sao?"
Giản Bắc nghi ngờ Lữ Thiếu Khanh là Hóa Thần, nhưng Lữ Thiếu Khanh trả lời như vậy lại khiến cho hắn ta cảm thấy không chắc chắn.
Dù sao thì hắn ta cũng không biết vừa rồi Lữ Thiếu Khanh nói thật hay đang lừa mình nữa.
"Thật sao?"
"Giải"
Giản Bắc muốn khóc. Nói chuyện với Lữ Thiếu Khanh thật sự đau khổ.
Vì hắn ta không biết câu nào Lữ Thiếu Khanh nói là thật, câu nào là giả. "Được, ngươi tìm đến ta không phải chỉ để nhìn trộm chứ?" Lữ Thiếu Khanh đổi chủ đề hỏi sang ý đồ của Giản Bấc.
"Đại ca, huynh đừng nóng!"
"Có ý gì?"
Giản Bắc móc ra thiên cơ bài nói với Lữ Thiếu Khanh: "Huynh không thấy tin tức gì sao? Huynh lên trang bìa rồi!"
"Chuyện huynh làm đã được truyền ra rồi!"
Khi Giản Bắc nói lời này, trong giọng nói mang theo nụ cười trên nỗi đau của người khác không thể che giấu.
Lữ Thiếu Khanh nghi hoặc móc ra thiên cơ bài, đọc tin tức trên đó nhanh như gió, cuối cùng không nhịn nổi mà chửi mẹ.
"Thiên cơ cẩu tử ghê tởm. Ăn nhiều chết no sao?" Chuyện xảy ra hai hôm trước, từ chuyện Tiêu Y và Trương Tòng Long so tài, Công Tôn Liệt ra mặt quấy nhiễu, đến chuyện Kế Ngôn xuất hiện cũng có thể lấy ra làm chủ đề.
Nhưng mà, giật tít trang đầu lại là về Lữ Thiếu Khanh.
Không thể không nói, Thiên Cơ Giả của Thiên Cơ Các đều là chuyên nghiệp.
Tiêu Y cùng Trương Tòng Long so tài, bọn họ tra ra rõ ràng.
Chuyện xảy ra sau khi Công Tôn Liệt bị Lữ Thiếu Khanh mang đi, bọn họ cũng tra ra được rõ ràng.
Cho nên, trên trang bìa của Thiên Cơ báo chính là Lữ Thiếu Khanh.
Phía trên đó còn dùng đá lưu niệm chụp lại ảnh hắn rất rõ ràng, hơn nữa còn là loại phóng đại đặc tả nữa. Nửa thân trên chiếm hết nửa trang bìa.
Sau đó, dùng ba chữ thêm một dấu chấm hỏi làm tiêu đề.
Hắn là ai?
Tiếp theo, bên dưới mới chậm rãi kể phân tích mọi chuyện xảy ra hôm đó, cuối cùng tạp hợp tất cả tin tức lại, đều chỉ hướng tới Lữ Thiếu Khanh.
Trên đó còn ghi rất rõ lai lịch của hắn, kỹ càng vô cùng, thật sự không khác gì tới tận Lăng Tiêu phái phỏng vấn chưởng môn vậy.
Nếu Lữ Thiếu Khanh có đái đâm trên giường có khi cũng sẽ được kể trên đó.
Lữ Thiếu Khanh đọc xong, thì nhìn tới vị trí tác giả.
"Quản Điểu?" Lữ Thiếu Khanh cất thiên cơ bài đi, hỏi Giản Bắc: "Quản Điểu này là ai?"
"Nói hươu nói vượn, Thiên Cơ các mặc kệ không quản à?"
Giản Bắc cười hà hà trên nỗi đau của người khác đầy đã đời: "Quản Điểu là Thiên Cơ Giả vương bài của Thiên Cơ Các đấy, tằng tổ của Quản Điểu chính là tam trưởng lão Quản Tuân của Thiên Cơ Các"
"Quản Tuân ấy à, trắm năm trước đã là Hóa Thần hậu kỳ, nghe nói mấy năm trước lại tiến thêm được một bước, không mấy ai biết thực lực thật sự của ông ấy."
Lữ Thiếu Khanh nhíu mày: "Ngươi có biết Quản Đại Ngưu không?"
"Hắn ta ấy à? Là con trai của Quản Điểu, nghe nói tiểu tử kia không thích tu luyện, được phái ra mấy châu khác lịch luyện, mấy năm trước mới trở về nhưng bây giờ cũng đạt cảnh giới Nguyên Anh rồi, cũng coi như là nhân tài mới nổi."
Giản Bắc giới thiệu đơn giản qua về Quản Điểu rồi hỏi dò: "Đại ca, mấy năm trước huynh chỉ là Kết Đan kỳ thật sao?"
"Không phải." Miệng lưỡi của Lữ Thiếu Khanh bắt đầu dẻo quẹo: "Khi ấy ta đã là Hóa Thần, bây giờ đã sắp thành Luyện Hư rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận