Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1940

Chương 1940Chương 1940
Nhóm dịch: Thiên Tuyết Quang mang bức tường ánh sáng màu trắng tản mát ra không ngừng bị thu lại, bức tường ánh sáng màu trắng cũng đang từ từ lui lại, mặc dù tốc độ rất rất chậm nhưng Lữ Thiếu Khanh là tu sĩ có thể cảm nhận được rất rõ ràng. Bạch Thước lộ ra lỗ hổng để người ở đây đánh giết quái vật màu đen chẳng qua cũng chỉ cố gắng hết sức làm chậm quá trình hắc ám ăn mòn mà thôi.
Lữ Thiếu Khanh nhanh chóng nghĩ ra cách, hắn nói: “Chúng ta chiến đấu với quái vật, đột nhiên có người mắc sai lầm để quái vật tràn vào, bức tường ánh sáng màu trắng bị ép lui lại trong phạm vi lớn, như vậy, thực lực Hắc Thước có thể tăng thêm nhiều không?”
“Đương nhiên!”
Thực lực của Bạch Thước và Hắc Thước quyết định ở phạm vi Trấn Yêu tháp mình khống chế.
Trấn Yêu tháp bị ăn mòn càng nhiều, thực lực Bạch Thước càng yếu, thực lực Hắc Thước càng mạnh.
“Vậy biện pháp này đi.” Nhưng Liễu Xích và Hung Trừ lo đùa với lửa có bị lửa đốt cháy không.
Lữ Thiếu Khanh hỏi lại: “Các người có cách gì tốt không?” Hung Trừ lạnh lùng nói: “Chúng ta có thể trực tiếp giết qua, tìm tới Hắc Thước, giết nàng.”
Lữ Thiếu Khanh đánh giá Hung Trừ từ trên xuống dưới: “Bản thể của ông là heo, không phải gấu à?”
“Gấu đâu có ngốc như vậy?” “Ông là người của ai vậy? Xương Thần à? Ông dám đến địa bàn của người ta đánh nhau với người ta?” Hung Trừ tức chết, nhân loại đúng là đáng ghét muốn chết.
Liễu Xích lại lo lắng: “Tiền bối, lỡ như thực lực của người tổn hao nhiều, đến lúc đó chỉ sợ.” Vốn có thể duy trì mấy trăm năm trên ngàn năm, chơi lớn đầu, đến lúc đó mấy chục năm cũng không kéo dài được.
Bạch Thước không nói gì, mà đưa ánh mắt nhìn về phía Thiều Thừa.
Cách xử sự của Thiều Thừa rất được Bạch Thước tán thành.
Thứ nàng ta cần là sự khẳng định của Thiều Thừa.
Thiều Thừa gật đầu, cho Bạch Thước khẳng định: “Tiền bối, tin hắn đi, không sai được đầu.”
“Tên đồ đệ này của ta cái khác không dám nói nhưng những việc cần làm hắn cực kỳ đáng tin cậy.”
Bạch Thước trong lòng càng thêm dao động.
Nàng ta đã quan sát cách làm người của Thiều Thừa, mặc dù là nhần loại, nhưng Bạch Thước tin tưởng Thiều Thừa. Nhưng mà, cuối cùng vẫn có mấy phần lo lắng.
Một khi thất bại, nàng ta sẽ hoàn toàn rơi vào thế yếu, sau này muốn đảo ngược thế cờ sẽ không dễ dàng như vậy. Hơn nữa thời gian bị ăn mòn hoàn toàn sẽ tới sớm hơn dự định.
Hung Trừ một lần nữa phản đối: “Tiên bối, việc này, ta cảm thấy vẫn cần phải bàn bạc kỹ hơn, tuyệt đối không thể tuỳ tiện quyết định.”
Tiêu Y khó chịu, lão gấu đen này thật đáng ghét. Nàng mở miệng: “Nhị sư huynh, con quái vật chúng ta gặp phải trong hư không có phải con quái vật bị trấn áp không?”
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Ta cũng không dám khẳng định.”
Bất kể có phải cùng một con hay không, chuyện càng lúc càng khó giải quyết.
Cùng một con, chứng tỏ quái vật bị trấn áp đã có thể thoát khỏi hơn phân nửa vây khốn, có thể rời nơi này ra ngoài gầy sự. Nếu không cùng một con thì càng đáng sợ hơn, cảnh giới Hợp Thể kỳ ở Yêu giới này ai có thể gnanw cản được?
Một khi nó đánh tới, Trấn Yêu Tháp sẽ bị nhổ tận gốc.
Sau khi Bạch Thước biết được trải nghiệm của Lữ Thiếu Khanh bọn hắn, không nói hai lời, đồng ý với cách của Lữ Thiếu Khanh.
“Làm theo lời ngươi nói đi. Thành hay không thành, dựa vào lần này vậy.”
Điều này khiến Hung Trừ bên này rất là lo lắng. Hung Trừ hiện tại hơn một ngàn tuổi, lúc ông ta ra đời họa loạn của Yêu giới đã lắng lại.
Quái vật màu đen đã bị trấn áp.
Nhưng lúc đó Yêu giới còn lưu truyền một vài truyền thuyết liên quan đến họa loạn của Yêu giới.
Đủ các loại truyền thuyết khiến trong lòng Hung Trừ có bóng đen đối với quái vật màu đen.
Sau khi tới đây, hiểu thêm một bậc về thực lực quái vật thì trong lòng càng thêm lo lắng.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao ông ta bằng lòng ở lại nơi này trợ giúp Bạch Thước đối phó quái vật màu đen.
Mục đích là muốn ngăn cản quái vật, phòng ngừa quái vật ngóc đầu trở lại.
Ở nơi này đối phó quái vật màu đen, làm chậm quá trình ăn mòn Trấn Yêu tháp của quái vật màu đen.
Mặc dù nói là cái chết mãn tính nhưng vẫn còn có thể kéo dài thêm một khoảng thời gian, lỡ như trong thời gian này có một cách khác thì sao? Còn biện pháp của Lữ Thiếu Khanh, xác suất thành công tạm thời không nói, một khi thất bại sẽ càng chết nhanh hơn.
Hung Trừ không có cảm tình với Lữ Thiếu Khanh, tên tiểu tử bất lịch sự, hơn nữa còn là nhân tộc.
“Không hiểu, vì sao tiền bối lại tin vào nhân loại như hắn?” Hung Trừ truyền âm riêng với Lục Tế.
“Chẳng lẽ không sợ hắn đang nói láo sao?”
Liễu Xích lắc đầu: “Mặc kệ thật giả, cũng không còn cách nào khác tốt hơn, chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống.”
“Nhưng ta có nghe tiểu tử Hồng Khanh từng nói, tên khốn kiếp này cũng có chút bản lĩnh.”
“Sư phụ hắn cũng đã nói, bọn hắn cũng từng đối phó quái vật màu đen, đóng khe hở lại.”
Mặc dù Liễu Xích rất giận Lữ Thiếu Khanh nhưng có nhiều lòng tin với Lữ Thiếu Khanh hơn Hung Trừ một chút. “Làm sư phụ ai không nói tốt về đồ đệ chứ?” Hung Trừ khit mũi coi thường, ai không muốn kiếm chút thể diện. Nhưng đầy là chuyện Bạch Thước đã quyết, Hung Trừ muốn phản đối cũng vô ích. Doanh Thất Thất cùng Ma Nhiên ở bên cạnh nhìn trợn mắt hốc mồm, tên này mới tới được bao lâu chứ, sao lại trở thành người được Bạch Thước tiần bối tín nhiệm rồi? Còn khiến Bạch Thước tiền bối cam tâm tình nguyện nghe mệnh lệnh hắn làm việc.
Tên này nhìn chẳng đáng tin cậy gì cả, vì sao lại có mị lực như vậy? Vừa hay, ánh mắt Lữ Thiếu Khanh cũng nhìn về phía hai người, hắn mỉm cười, nói với Doanh Thất Thất và Ma Nhiên: “Có một số việc cần làm phiền hai người các ngươi.”
Sau khi hết thảy chuẩn bị xong, chiến đấu lại bắt đầu lại từ đầu.
Bức tường ánh sáng lại một lần nữa mở ra một lỗ hổng, quái vật màu đen lại một lần nữa gào thét từ trong lỗ hổng lao tới.
Như thủy triều màu đen tràn đến, hận không thể bao phủ nơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận