Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1373: Không giúp huynh ấy, sớm muộn cũng sẽ bị đánh chết

Chương 1373: Không giúp huynh ấy, sớm muộn cũng sẽ bị đánh chếtChương 1373: Không giúp huynh ấy, sớm muộn cũng sẽ bị đánh chết
Cùng với huyết dịch quái vật càng ngày càng nhiều, sương mù màu đen ăn mòn, quang mang đại trận càng trở nên ảm đạm.
Lữ Thiếu Khanh đứng lên, cau mày, cảm thụ được vận chuyển của đại trận.
Tương Ti¡ Tiên phát hiện khí tức đại trận trì trệ,,, lo lắng hỏi: "Mộc công tử, không có vấn đề gì chứ?"
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, nhìn nhìn trong đại trận, sau đó lông mày giãn ra.
"Không có việc gì, cũng sắp đến lúc có thể kết thúc rồi."
Huyết dịch của quái vật có tính ăn mòn, cho chúng một thời gian chúng có thể ăn mòn hết đại trận này.
Nhưng, tác dụng của đại trận đã phát huy rồi.
Trong đại trận, đám quái vật và gian tế Nguyên Anh kỳ đã tử thương bảy tám phần.
Đặc biệt là những nhân tộc gian tế kia, bọn hắn chỉ có được thực lực Nguyên Anh kỳ chứ không phát huy được thực lực thật sự của bản thân.
Bọn hắn chẳng qua chỉ dựa vào sương mù màu đen để tu luyện.
Vào thời khắc mấu chốt này, bọn quái vật Tế tư đang nhao nhao thôn phệ sương mù màu đen trong cơ thể bọn hắn.
Không cần Cầu Long xuất thủ, bọn hắn đã bị phế bỏ trước.
Rất nhanh, toàn bộ nhân loại trong đại trận kêu thảm vẫn lạc.
Sau đó đến phiên những quái vật Tế tư kia, bọn chúng chém giết với Cầu Long trong phạm vi trăm dặm, hoặc là tả xung hữu đột, muốn chạy khỏi nơi này.
Nhưng, hết thảy đều không thể làm nên trò trống gì, cuối cùng cũng bước theo gót nhóm gian tế, bị xé thành mảnh nhỏ trong những tiếng kêu tức giận, tuyệt vọng, dòng máu màu đen vẩy lên bầu trời.
Đám quái vật bên ngoài hết tầng này đến tầng khác che kín đại trận, lít nha lít nhít, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên xung kích đại trận.
Dòng máu màu đen giống nước mưa rơi xuống, trong ngoài ăn mòn, linh khí bị thôn phệ, cho dù là đại trận cấp năm cũng không chống đỡ nổi, bắt đầu lung lay sắp đổ. Sắc mặt Tương Ti Tiên các nàng trắng bệch, nhiều quái vật thay nhau tấn công như vậy, thanh thế to lớn, làm cho người sinh ra sợ hãi sâu sắc.
Lữ Thiếu Khanh không để ý đến đại trận, đối với hắn mà nói, nhiệm vụ của đại trận đã hoàn thành.
Ánh mắt của hắn rơi vào nơi xa, nơi đó còn có một trận chiến gian nan hơn.
Bóng dáng Lữ Thiếu Khanh lóe lên, biến mất khỏi chỗ cũ, chỉ để lại một giọng nói:
"Quái vật cấp bậc Nguyên Anh kỳ hẳn không còn nữa đâu, nơi này giao cho các ngươi."
"Cẩn thận một chút!"
Tiêu Y vội vàng kêu lên: "Nhị sư huynh, huynh muốn đi giúp Đại sư huynh sao?" "Nói nhảm, ta không giúp huynh ấy thì chắc chắn sẽ bị đánh chết."
"Đợi lát nữa cách xa nơi này một chút."
Đến lúc này, Tương T¡ Tiên các nàng đã hoàn toàn hiểu ra dụng ý của Lữ Thiếu Khanh.
Chọc giận quái vật, dẫn dụ quái vật cấp bậc Nguyên Anh kỳ vào trong đại trận tru sát trên thực tế là để dọn sạch chướng ngại cho các nàng, để các nàng có thể đối phó quái vật cấp thấp.
Số lượng quái vật cấp thấp tuy nhiều nhưng thực lực không bao nhiêu, mạnh nhất chẳng qua cũng chỉ là Kết Đan kỳ, chỉ cần cẩn thận một chút, các nàng thân là Nguyên Anh kỳ hoàn toàn có thể thu thập những quái vật này.
Sắc mặt Tương T¡ Tiên và Tả Điệp phức tạp, trong lòng bùi ngùi mãi thôi. Đồng thời trong lòng các nàng cũng hiểu rõ một câu Tiêu Y từng nói.
Nhìn như không đáng tin cậy, trên thực tế lại đáng tin cậy hơn bất kỳ ai.
Giờ phút này, ngay cả Tả Điệp, cũng không kìm được sinh lòng kính nể: "Mộc công tử, thật sự..."
Lòng dạ như thế, tính toán như thế, thực lực như thế, làm sao không thể khiến người ta kính nể được chứ?
Chẳng trách có thể chọc tức đại trưởng lão đến mức giẫm chân.
Lữ Thiếu Khanh đi tới chỗ khe hở, đưa tay ra lần mò, ngựa quen đường cũ đóng khe hở lại sau đó nhanh chóng lao về phía xa.
Đối thủ là Tế thần, là tồn tại mạnh nhất trong thế giới Bắc Mạn cũ này.
Lữ Thiếu Khanh thì thầm trong lòng: "Cũng không biết đánh thắng được không, chắc không đến mức bị đánh chết đâu nhỉ?"
Vừa tới gần chiến trường Lữ Thiếu Khanh đã thấy một bóng người từ trên trời rơi xuống như sao băng, đập mạnh xuống đất, đất rung núi chuyển.
Đất rung núi chuyển, sơn băng địa liệt, đại địa giống như xảy ra động đất cấp mười hai, những ngọn núi xung quanh ầm ầm sụp đổ, mặt đất điên cuồng vỡ ra, tựa như khối đại lục này đã sắp bị hủy diệt vậy.
Lữ Thiếu Khanh bị giật nảy mình, đó là bóng dáng Kế Ngôn.
Tuy nhiên, Kế Ngôn nhanh chóng từ dưới đất xông lên, vẫn chiến ý trùng thiên, đấu chí cao ngất.
Nhưng mài!
Lông mày Lữ Thiếu Khanh nhíu lại, dáng vẻ Kế Ngôn nhìn không ổn chút nào.
Trạng thái rất tồi tệ, quần áo màu trắng rách tung toé không khác hắn ban nãy là mấy.
Khí tức giảm hơn trước rất nhiều, trên người vết thương chồng chất, máu tươi thấm ướt quần áo trên người hắn ta.
Giọng nói lạnh băng của Tế thần từ trên không trung truyền đến: "Nhân tộc đê tiện, ngươi chỉ là một Hóa Thần sơ kỳ nho nhỏ mà cũng dám khiêu chiến ta?"
"Không biết sống chết!"
Kế Ngôn không nói gì, mà tiếp tục xông lên trời, một lần nữa xuất kiếm với Tế thần.
Quang mang Vô Khâu kiếm tăng vọt, phát ra thần quang sáng rực, phong mang tất lộ, như cửu thiên thần kiếm, hoành kích thương khung, rơi xuống Tế thần.
Kiếm ý tràn ngập từng không gian chung quanh, cắt chém thiên địa, ba động vô hình phát ra, bầu trời như trở thành biển cả sóng gào mãnh liệt, từng đợt thủy triều phô thiên cái địa mãnh liệt lao tới, muốn trảm Tế thần dưới kiếm.
Kiếm quang trùng thiên, quang mang bạch sắc như mặt trời lóa mắt làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Kiếm ý sắc bén, không gian trước mắt dưới kiếm ý này bị xuyên thủng như tờ giấy, sắc bén không thể đỡ được.
Nếu một Nguyên Anh kỳ mà đứng trước mặt cũng sẽ bị xé nát trong nháy mắt, ngay cả nguyên anh cũng không thể nào chạy trốn thoát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận