Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 573 - Hóa Thần của Ngọc Đỉnh Phái đâu? Để ông ta đến diệt Thiên Cung Môn đi



Chương 573: Hóa Thần của Ngọc Đỉnh Phái đâu? Để ông ta đến diệt Thiên Cung Môn điNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmÚc Linh đau đầu, có chút nghi ngờ không biết có phải mình đang nằm mơ hay không.Bỗng nhiên nàng cảm thấy thân thể lạnh lẽo, hơi ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt Lữ Thiếu Khanh sắc bén hung mãnh nhìn mình như chim ưng.Trong lòng Úc Linh giật mình, bị phát hiện rồi sao?Ngụy trang của mình vẫn không lừa được tên hỗn đản này sao?Thấy Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời tung người nhảy lên, giống như chim ưng từ trên trời lao xuống, vươn ra móng vuốt sắc bén.Úc Linh kinh sợ, liều mạng thôi.Nhưng đúng lúc nàng muốn ra tay, lại phát hiện Lữ Thiếu Khanh cũng không nhìn nàng một cái, mà trực tiếp lướt qua lao thẳng về phía sau nàng.Mà ở phía sau nàng lại là Quản Đại Ngưu đang đi vào theo."Uỳnh!"Một cước đạp Quản Đại Ngưu ngã xuống đất, tiếp theo đè trên mặt đất tàn nhẫn đánh.Úc Linh kinh hãi, Tiêu Y kinh hãi, Mạnh Tiêu cũng kinh hãi.Ba người đều không hiểu ra sao, xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ tên mập này là người xấu?Quản Đại Ngưu cũng bối rối, tức giận đến muốn khóc, đã lâu như vậy không gặp, vừa thấy mặt ngươi liền đánh ta? Nói nhảm cũng lười nói thêm một câu? Rốt cuộc ta trêu chọc ngươi ở chỗ nào vậy?Lữ Thiếu Khanh vẫn không vận dụng linh lực, chỉ đơn thuần dùng nắm đấm đánh Quản Đại Ngưu.Đánh đến Quản Đại Ngưu gào khóc kêu to, giống như một cái thùng gỗ lăn qua lăn lại trên mặt đất.Lữ Thiếu Khanh trừng trị Quản Đại Ngưu xong, trong lòng vô cùng thoải mái.Ẩn Danh sao? Cho ngươi gọi là Ẩn Danh này! Đánh chết tên rùa mai mềm nhà ngươi.Sau khi đánh xong, Lữ Thiếu Khanh chậm rãi trở lại sân, ngồi dưới chòi nghỉ mát.Tiêu Y vui vẻ đi tới, lấy ra một hộp linh đậu, mùi thơm tỏa ra bốn phía.Tiểu Hồng nằm sấp trên đầu ngủ ngửi được mùi thơm, mở to mắt, nhào bay xuống.Tiêu Y cười hì hì bóc linh đậu, nói với Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, huynh nếm thử đi."Lữ Thiếu Khanh hết sức hài lòng, nha đầu này đúng là không phí công thương yêu.Tiêu Y vừa thuần thục bóc linh đậu, vừa hỏi: "Nhị sư huynh, Đại sư huynh đâu?"Nói đến Đại sư huynh, Lữ Thiếu Khanh bắt đầu buồn bực.Tên không đáng tin cậy, để ta ở chỗ này làm trạch nam mấy tháng liền.Hiện tại người đến Triêu Thành quá nhiều, đừng nói mười vạn dặm bên ngoài, cho dù một trăm vạn dặm bên ngoài cũng có người.Lữ Thiếu Khanh cũng không dám dễ dàng chạy đi thăm dò, chẳng may làm lớn chuyện lên, hấp dẫn người ta đến, bảo bối tới tay có thể cũng sẽ bay."Chết rồi." Lữ Thiếu Khanh tức giận nói.Chết?Tiêu Y không tin nửa chữ, nàng bĩu môi: "Gạt người."Đại sư huynh của mình anh minh thần võ, vô địch trong thế hệ, một kiếm quét ngang thiên hạ, làm sao có thể chết được.Chẳng lẽ đôi vợ chồng trẻ Đại sư huynh và Nhị sư huynh giận dỗi?Ánh mắt của nàng lưu chuyển, trong đầu đã tự bổ não ra tiểu thuyết mười vạn chữ."Chạy đi phóng túng rồi, không chết cũng coi như huynh ấy đã chết."Lữ Thiếu Khanh không muốn nói nhiều, vừa nói đến lại thấy khó chịu.Hắn gõ đầu Tiêu Y một cái, đánh gãy bổ não của nàng.Sau đó hắn nhìn lướt qua ba người kia, cũng nhịn không được tò mò, sao mấy người này lại đi cùng nhau vậy?Một người ở Tề Châu, một người ở Đông Châu, một người ở Yến Châu, cứ trùng hợp tụ tập lại với nhau như vậy sao?"Sao mấy người lại đi cùng nhau?"Tiêu Y liền mở đầu kể trước, vì sư phụ lo lắng nên nàng đi theo sư phụ đi ra ngoài, sau đó trên đường đụng phải Úc Linh bị Ma tộc đuổi giết, nhưng vì Thiên Cung Môn làm những chuyện không biết xấu hổ kia, nên sư phụ bất đắc dĩ phải ở lại.Lữ Thiếu Khanh vẫn luôn nghe, trên mặt không có bất kỳ biến hóa nào, khi nghe đến cuối cùng ánh mắt của hắn trở nên lạnh lẽo vài phần.Trong không khí tràn ngập sát ý mờ mịt.Mọi người chỉ cảm giác không khí xung quanh dường như có chút rét lạnh, không ai nhận ra trong lòng Lữ Thiếu Khanh đang tràn ngập sát ý.Duy chỉ có Úc Linh, người Ma tộc mẫn cảm với sát ý nhất.Khi Tiêu Y nhắc tới sư phụ ở lại hỗ trợ đối phó Ma tộc, sát ý của Lữ Thiếu Khanh liền xuất hiện.Cái tên này!Trong lòng Úc Linh âm thầm kinh ngạc.Là vì sư phụ bị ép ở lại, do đó sinh ra sát ý với Thiên Cung Môn sao?Úc Linh thầm suy đoán, đồng thời nhìn Lữ Thiếu Khanh một cái.Tuy rằng những điểm khác rất hỗn đản, một chút cũng không giống sư huynh Tiêu Y, nhưng tình cảm đối với sư phụ vẫn còn rất ổn. Cũng chẳng trách sư phụ hắn lại lo lắng, tự mình đi tìm hắn như vậy.Tiêu Y nói xong, nhìn sắc mặt Lữ Thiếu Khanh bình tĩnh, trong lòng như có trụ cột: "Nhị sư huynh, phải làm sao bây giờ?"Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: "Không vội, để ta suy nghĩ một chút đã, xong rồi thì cùng đến Thiên Cung Môn tính toán một phen."Sát ý trong lòng hắn tăng vọt, nếu Thiên Cung Môn không có Hóa Thần, hiện tại hắn liền giết tới cửa.Lữ Thiếu Khanh hỏi Mạnh Tiêu cũng đang ngồi lột linh đậu cùng ở bên cạnh: "Cô nàng, Hóa Thần của Ngọc Đỉnh Phái các ngươi đâu? Truyền tin về đi, để cho ông ta tới giết chết đám tôn tử Thiên Cung Môn này."Mạnh Tiêu ngồi ở trên ghế đá, vì nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh mà tâm tình sung sướng, trên mặt tràn đầy vui vẻ, đôi chân còn sung sướng lắc lư hai cái, bỗng nhiên cảm thấy như vậy không ổn, dùng mũi chân chống mặt đất, cố gắng giả bộ là Đại sư tỷ, cau mũi hừ một tiếng: "Bớt đi, sư phụ ta ở lại là kế tạm thời, đến lúc nào đó là có thể thoải mái thoát thân."Ngọc Đỉnh Phái gây ra chuyện kia, phần lớn uy tín bị biến mất, bây giờ đang cố gắng khôi phục uy tín, quả thực không thể tùy tiện ra tay gây chuyện.Mạnh Tiêu không có bất kỳ lo lắng nào đối với sư phụ mình, Nguyên Anh tầng chín, cho dù có Hóa Thần đến, ông cũng có thể trốn thoát từ trong tay người đó, an toàn là chuyện không phải lo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận