Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1084: Sắp có bên thứ ba tham gia

Chương 1084: Sắp có bên thứ ba tham giaChương 1084: Sắp có bên thứ ba tham gia
Tiểu bạch hổ bị nện hai lần cũng kịp phản ứng lại, lập tức nổi giận.
Graoooo
Đuôi ta mà ngươi cũng dám bắt à?
Xem ra không cho ngươi xem chút thực lực thì ngươi không biết được sự lợi hại của ta.
Tiểu bạch hổ giật mình, từng cọng lông trắng trên cái đuôi dựng đứng lên như gai ngược, như cương châm sắc nhọn.
Ngươi buông cho ta!
Tiểu bạch hổ gầm nhẹ.
Nó đã quyết định, chỉ cần tiểu viên hầu buông tay sẽ lập tức quất cái đuôi này vào mặt con khi. Đuôi cọp cái mà ngươi cũng dám túm à?
Nhưng chuyện xảy ra sau đó lại khiến cho tiểu bạch hổ trợn tròn hai mắt.
Một cỗ kiếm ý bỗng nhiên bộc phát từ trên thân tiểu viên hầu.
Cảm nhận được cỗ kiếm ý này, tiểu bạch hổ sợ hãi hai chân mềm nhữn.
Thật vất vả nó mới đứng dậy được lại lảo đảo một cái cho tiểu viên hầu cơ hội nện nó râm rầm hết sang trái lại sang phải.
Gai ngược trên đuôi tiểu bạch hổ không làm gì được tiểu viên hầu.
Tiểu bạch hổ cảm thấy gai ngược của mình như đâm vào tấm thép, không có bất kỳ tác dụng gì.
Tiêu Y phía xa xa cũng trợn tròn hai mắt. Kiếm ý bộc phát từ tiểu viên hầu rất quen.
Đây không phải là kiếm ý của Đại sư huynh sao?
Tiêu Y ngẩng đầu nhìn Kế Ngôn đang nhắm mắt tu luyện, cuối cùng, tò mò nhìn sang Lữ Thiếu Khanh.
"Nhị sư huynh, khỉ con cũng học theo Đại sư huynh tu luyện sao?"
Lữ Thiếu Khanh nhún nhún vài, nhàn nhạt giải thích: "Đại sư huynh của muội ăn nhiều chết no, cho khỉ ngốc một phần kiếm ý."
"Khỉ ngốc không biết lĩnh ngộ kiếm ý giống như con người, chỉ biết nuôi kiếm ý bình thường vẫn dùng để rèn luyện thân thể"
"Khi đánh nhau có thể lấy ra dùng, có thể có được hiệu quả bất ngờ, giống như bây giờ." Kế Ngôn cho tiểu viên hầu kiếm ý nhưng không chỉ cho nó biết dùng thế nào.
Chỉ để cho nó tự tìm tòi.
Tiểu viên hầu lại coi cỗ kiếm ý này như một hạt giống mà nuôi trong cơ thể.
Khi cần thì lấy ra dùng, dùng xong lại tiếp tục cất đi.
Cũng coi như là một con đường tìm hiểu, tự nó tìm tòi lấy, ngày sau thành tựu thế nào là chuyện của nó.
Kế Ngôn bảo không quấy nhiễu, Lữ Thiếu Khanh cũng kệ nó.
Nhưng bây giờ xem ra hiệu quả cũng không tệ lắm.
Chưa phát hiện ra công năng tấn công, dùng công năng phòng thủ cũng được.
Chí ít trước mặt tiểu viên hầu cái đuôi của tiểu bạch hổ không có tí ti tác dụng nào.
Tiểu bạch hổ lại bị bắt đuôi đập mấy lần nữa đến mức ngao ngao kêu toáng lên.
Nó muốn quay đầu cắn tiểu viên hầu thì với không tới.
Tiểu viên hầu giảo hoạt, không cho tiểu bạch hổ cơ hội.
Cuối cùng, tiểu bạch hổ tức giận há mồm.
Nó phun ra một cỗ năng lượng vô hình, hội tụ thành một quả cầu năng lượng vô hình, dù vô hình nhưng sóng năng lượng nó tỏa ra vẫn khiến không khí xung quanh vặn vẹo như sóng gợn, cuốn lên trận trận cuồng phong.
Quả cầu năng lượng kéo theo bụi đất xung quanh như một cái đuôi thật dài, đập ầm ầm vào tiểu viên hầu. Tiểu viên hầu không tránh mà cứng rắn đón lấy đòn này. Nếu tránh, nó sẽ phải buông tiểu bạch hổ ra.
Sẽ phải chắp tay nhừng ra ưu thế vất vả lắm mới giành được.
Tiêu Y cũng nhìn ra được nghịch cảnh của tiểu viên hầu.
Nàng đoán: "Chắc khỉ con sẽ buông tay thôi, Tiểu Bạch tấn công không dễ chịu đâu."
Nhưng tiểu viên hầu không hề buông tay như Tiêu Y tưởng, mà hai mắt sáng lên hung ác, vẫn nắm chặt đuôi tiểu bạch hổ, lại lần nữa ra sức vung lên.
Hoàn toàn không tránh né quả cầu năng lượng của tiểu bạch hổ, nó lựa chọn cứng rắn đối đầu.
Oành!
Quả cầu năng lượng nện trúng lưng tiểu viên hầu, chớp mắt đã nổ tung, sức nổ cường đại bao phủ cả khỉ lẫn hổ.
Graoooo.
Một hổ một khí đau đớn rống lên.
Vụ nổ này, tiểu viên hầu ăn thiệt lớn, tiểu bạch hổ cũng không chịu nổi.
Đấu pháp đồng quy vu tận.
Dù tiểu viên hầu vẫn nắm chặt cái đuôi của tiểu bạch hổ nhưng vẫn bị nổ đến thất điên bát đảo.
Tiểu bạch hổ tranh thủ lúc tiểu viên hầu còn chưa kịp phản ứng lại, đột nhiên thu nhỏ, thu đuôi lại.
Tiểu bạch hổ lắc lắc đuôi, lại lần nữa khôi phục hình dáng khổng lồ nhảy lên đè tiểu viên hầu xuống đất.
Graol
Tiểu bạch hổ gầm lên với tiểu viên hầu. Tiểu viên hầu cũng không khách khí, nện luôn một quyền vào mắt con hổ.
Tiểu bạch hổ bị đánh đau, gầm lên, tức giận cắn vào vai tiểu viên hầu.
Răng hổ sắc bén, thân thể khỉ nhỏ không thể ngăn được.
Phụt một tiếng, máu tươi vẩy ra.
Tiểu viên hầu đau quá kêu oai oái.
Tiêu Y càng thêm lo lắng: "Nhị sư huynh, có cần lên ngăn lại không? Chảy máu rồi!"
"Ngăn? Muội có thể ngăn sao?" Lữ Thiếu Khanh vẫn xem thường. Chỉ là vết thương nhỏ, không phải chuyện lớn gì.
Để cho hai đứa nó đánh một trận ra trò xem ai phục ai.
Không thấy chút máu làm sao có thể khiến song phương tâm phục khẩu phục được?
Tiểu viên hầu bị đánh kêu đau oai oái, tránh không được, cũng nổi hung tính.
Nó cũng há miệng cắn vào cổ tiểu bạch hổ.
Tiểu bạch hổ bị đau nhưng chết vẫn mạnh miệng.
Cứ như vậy, chớp mắt hai con linh sủng đã chuyển thành vận lộn cận thân, †ay cào miệng cắn, không ai chịu nhả ra, cũng không ai chịu giảm lực.
Hai con linh sủng đều đang gầm gừ, đều muốn đối phương nhả ra nhưng mình thì đánh chết cũng không chịu nhả ra trước.
Tiêu Y lo lắng dậm chân: "Bọn chúng thế này phải làm sao bây giờ?"
Lữ Thiếu Khah bỗng nhiên đứng dậy nhìn chằm chằm phía xa.
"Nhị sư huynh, có cần gọi chúng dừng lại không?" Tiêu Y mừng rỡ hỏi.
Lữ Thiếu Khanh đột nhiên nhếch mép đáp: "Không cần, sẽ có cái khiến chúng dừng lại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận