Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1772

Chương 1772
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
“Bây giờ ngươi ra tay cũng không muộn.” Cận Hầu không chút lo lắng.
“Có dám một đối một không?” Giản Bắc nổi giận: “Hiện giờ ta chỉ cần hai tay không cũng có thể đánh chết tên gia hỏa Nguyên Anh kỳ nhà ngươi.”
Nụ cười trên mặt Cận Hầu tắt ngúm.
Với hắn ta, đây là sỉ nhục.
Hắn ta được người ta tôn kính gọi là Tiểu Hầu gia, nổi danh là một trong hai đại cao thủ trẻ tuổi của Yến Châu, đứng ngang hàng với Triều Khải của Thiên Cung môn.
Hơn hai mươi năm trước hắn ta đã tiến vào cảnh giới Nguyên Anh.
Hai mươi mấy năm qua đi, hiện giờ hắn ta vẫn chỉ là cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ tầng chín.
Hơn hai mươi năm, từ Kết Đan kỳ đột phá đên Nguyên Anh hậu kỳ tầng chín, dù ở đây cũng đều là thiên tài trong thiên tài.
Nhưng mà, đó là thời đại trước rồi.
Hiện giờ, thời đại thay đổi, thiên địa phát sinh dị biến, linh khí tăng mạnh, rất nhiều gông xiềng của đại đạo được thả lỏng, mọi người tu luyện đều dễ dàng hơn, đột phá cũng càng thêm dễ dàng.
Trước kia, Triều Khải, một trong hai người được xưng là đại cao thủ Yến Châu, đã là Hóa Thần từ lâu.
Sư muội ngày xưa Tuyên Vân Tâm cũng đã là Hóa Thần.
Còn hắn ta thì sao? Được xưng là ngôi sao tương lai sáng chói của Điểm Tinh Phái, hiện giờ vẫn chỉ là một Nguyên Anh.
Hiện giờ Nguyên Anh đã chẳng đáng giá nữa, trong thời gian Ma tộc xâm lấn Yến Châu, Nguyên Anh cứ chết hết lứa này lại có lứa khác.
Cận Hầu vẫn cứ canh cánh trong lòng với điều này, như một vết sẹo, không muốn người khác nhắc đến.
Lúc này, Giản Bắc nhắc đến nó, khác nào xát muối lên miệng vết thương của hắn ta?
“Đáng chết!” Cận Hầu tức giận siết chặt hai nắm tay, đầu như muốn nổ tung, gầm thét lên: “’Ngươi dám hạ nhục ta?”
“Đừng có đứng đấy mà gào nữa, có dám đánh với ta một trận không?”
Giản Bắc không thèm coi Cận Hầu vào mắt, đại thiếu gia Giản gia, một trong năm nhà ba phái đến từ Trung Châu, không có mấy ai lọt được vào mắt xanh của hắn ta.
“Ngươi chớ có đắc ý!” Cận Hầu tức giận mặt mũi đỏ kè, sát ý trùng thiên.
Giản Bấc vẫn nhắc lại câu nói kia, nhìn chằm chằm vào Cận Hầu bằng ánh mắt khiêu khích: “Dám đánh một trận với ta không?”
Bên này Cận Hầu sắp tức chết rồi.
Có ông trời làm chứng, ngoại trừ đánh một trận với Giản Bắc, hắn ta có thể làm bất cứ chuyện gì.
Không dám ứng chiến, hắn ta nói cái gì cũng không khác gì một người lùn.
Sắc mặt khó coi hết sức.
Ngay khi Cận Hầu sắp tức chết, Tân Nguyên Khôi cười lạnh lên tiếng giải vây cho hắn ta: “Giản Bắc công tử, ta đến đánh với ngươi một trận, thế nào?”
“Không biết xấu hổ, người của Điểm Tinh Phái các ngươi đều không biết xấu hổ thế sao?” Mạnh Tiêu tức giận mắng.
Tân Nguyên Khôi là cảnh giới Hóa Thần, hiện giờ Giản Bắc đang bị thương, có thể bắt nạt Cận Hầu nhưng không đánh lại được Tân Nguyên Khôi.
“Ngươi lên cũng được.” Ánh mắtTân Nguyên Khôi lạnh như băng.
“Tới thì tới, sợ ngươi chắc?” Mạnh Tiêu tức giận, đứng ra muốn đánh một trận với Tân Nguyên Khôi.
Thắng thua không nói, chủ yếu là thua cái miệng này nàng ta nuốt không trôi.
Nhưng lại bị Tuyên Vân Tâm ngăn cản, nàng bình thản nói: “Tân Nguyên Khôi, ngươi cũng không biết xấu hổ à?”
Tân Nguyên Khôi nhìn chằm chằm vào Tuyên Vân Tâm bằng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, lúc trước hai đứa cháu trai của lão ta đi theo Tuyên Vân Tâm ra ngoài, kết quả chết cả đôi.
Lão ta đã hận Tuyên Vân Tâm thấu xương rồi, chỉ muốn giết đi cho thoải mái, không hề che giấu sát ý, như một con sói già nổi giận: “Ngươi chờ đó, ta sẽ đích thân giết ngươi, báo thù cho hai đứa cháu trai của ta.”
Tuyên Vân Tâm không hề sợ hãi, cũng không tức giận, đối mặt với người của Điểm Tinh Phái, nàng ta vẫn bình tĩnh như không, như một người ngoài cuộc: “Bây giờ ngươi cũng có thể ra tay giết chúng ta.”
“Đúng, có gan thì giết chúng ta đi.” Giản Bắc cũng hét lên: “Đừng có để ta xem thường các ngươi.”
“Nghĩ hay lắm!” Cận Hầu nói: “Các ngươi vẫn còn, Kế Ngôn sẽ không cách nào rời đi được.”
“Các ngươi cứ lẳng lặng nhìn hắn ta chết đi.”
“Hắn ta chết, các ngươi mới có thể chết.”
Tuyên Vân Tâm nhìn hắn ta, cảm thấy Cận Hầu thật đáng ghét, vô cùng chướng mắt: “Đừng tưởng các ngươi thắng chắc.”
Cận Hầu cười đến là vui vẻ, lại lần nữa khôi phục thái độ càn rỡ, như thể nắm chắc được mọi thứ trong bàn tay: “Hiện giờ các ngươi đã là chim trong lồng, cá trong chậu, ngươi nghĩ các ngươi còn có thể trốn sao? Không có ai có thể đến cứu các ngươi đâu.”
Chuyện Kế Ngôn đến đây là cơ mật, không có nhiều người biết, mà mấy người Tuyên Vân Tâm cũng không có cách nào truyền tin tức đi.
Cận Hầu nhìn Kế Ngôn bị lửa lớn nuốt chửng phía xa, lại nói: “Hiện giờ hắn ta còn khó lo được cho bản thân, cái chết của các ngươi sẽ đến rất nhanh thôi.”
Giản Bắc nhìn Cận Hầu, xem thường. Quả nhiên là đồ nhà quê nông cạn: “Hừ, khó lo được bản thân ư? Công tử lợi hại cỡ nào, loại người như ngươi há có thể biết?”
“Ha ha.?” Cận Hầu cười càng lợi hại hơn, chỉ ra phía xa, ánh lửa ngút trời, nhiệt độ kinh khủng đến mức đứng tận đây cũng có thể cảm nhận được: “Ngươi xem bây giờ hắn ta có phần thắng không? Chắc chắn đã bị ngọn lửa khủng khiếp này thiêu thành tro rồi.”
“Đừng quên, hắn ta đã bị thương, có thể chống đỡ được đến bây giờ đã coi như lợi hại rồi. Đối mặt với hai vị Hóa Thần hậu kỳ tầng chín của Ma tộc, hắn ta còn có thể chống đỡ được sao?
Dù lời Cận Hầu nói ra rất điên, nhưng ba người không cách nào phản bác.
Kế Ngôn đã bị thương, còn bại Ma tộc luân xa chiến, chiến đấu được đến bây giờ hắn ta đã đến mức sơn cùng thủy tận rồi.
Thấy mình có thể nói cho bọn Giản Bắc không cãi lại được lời nào, Cận Hầu rất đắc ý. Người Trung Châu thì sao? Nơi này là địa bàn của ta, còn chưa đến phiên người Trung Châu các ngươi đến đây giương oai.
Nhưng nhìn Cận Hầu như thế, Giản Bắc bực mình không nhịn nổi nữa, lại xé vết thương của Cận Hầu ra: “Một Nguyên Anh như ngươi lại hiểu trận chiến giữa Hóa Thần à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận