Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1368: Gần trăm vị Nguyên Anh?

Chương 1368: Gần trăm vị Nguyên Anh?Chương 1368: Gần trăm vị Nguyên Anh?
"Khặc khặc!"
Grao...
Từng âm thanh khác nhau vang lên, từng luồng khí tức cường đại xuất hiện.
Một luồng, hai luồng, ba luồng.
Chẳng mấy chốc, gần trăm thân ảnh cường đại xuất hiện.
Bọn chúng chậm rãi xuất hiện, tiến tới trước mặt Lữ Thiếu Khanh, đủ loại ánh mắt hung ác, lăng lệ, đắc ý, trêu tức nhìn hắn.
Quái vật có hình thể nhân loại tương đương nhau, con nào cũng là cấp Nguyên Anh.
Khí tức chúng tản ra cũng vô cùng cường đại, có Nguyên Anh sơ kỳ, trung kỳ, có cả hậu kỳ.
Khí tức cường hạn hội tụ, va chạm, khiến cho bão lốc bốc lên suốt trăm dặm xung quanh.
Mây đen trên trời bị hấp thu tới, hội tụ lại, sau đó lại bị xé nát, tiếng gió gào thét tê cả da đầu.
Uy áp mãnh liệt dưới mặt đất khiến cho mặt đất nổ bùm thành vô số mảnh.
Một cái khe nhỏ xuất hiện, rồi nó dần dần mở rộng, bạo liệt.
Chấn động mãnh liệt như động đất, tựa như tận thế.
Khiến cho người ta phải cắn răng hận hận là trong bóng hình cường đại lại có nhiều bóng hình nhân loại, số lượng của họ càng chiếm nhiều hơn.
Bọn họ đứng cùng một chỗ với quái vật, không phân khác biệt. Bọn họ đã là một thành viên trong đám quái vật.
Tương Tư Tiên và Tả Điệp đều tuyệt vọng.
Nhiều quái vật cấp Nguyên Anh như thế, dù Lữ Thiếu Khanh có lợi hại hơn nữa cũng không thể đấnh lại được.
"Thì ra tất cả những bộ tộc bị bỏ lại kia đều bị triệu tập lại sao?"
Tương Tư Tiên tự lẩm bẩm, các bộ tộc bị vứt bỏ mà họ nhìn thấy trên đường đi, nhân loại biến mất, hiện giờ cuối cùng đã biết họ đi đâu rồi.
Họ bị triệu tập lại, muốn đánh một trận tử chiến với bọn họ.
Thế giới này rất lớn, bộ tộc rất nhiều, trong bộ tộc đều có hoặc ít hoặc nhiều Nguyên Anh tồn tại.
Quái vật tế ti của bộ tộc là Nguyên Anh, nanh vuốt chúng phát triển cũng có Nguyên Anh, cộng lại cũng là một con số kinh khủng.
Mà hơn con số hơn một trăm trước mắt đây cũng chỉ là một phần trong số đông thôi.
Nhưng cũng đủ khiến cho mấy người bọn họ hôi phi yên diệt.
"Xong đời!"
Tả Điệp tự lẩm bẩm, sắc mặt trắng bệch đầy tuyệt vọng: "Chết chắc. Lần này chúng ta khó thoát được tai kiếp."
"Ta... ta còn chưa từng yêu ai."
Tả Điệp muốn khóc. Nàng ta vẫn là một hoàng hoa đại khuê nữ.
Hôm nay lại vẫn lạc ở đây sao?
Tiêu Y nghe vậy cũng lại gân: "Ta cũng vậy, ta cũng chưa từng yêu ai."
"Nhưng ngươi đừng sợ, không chết được." "Còn chưa chết sao?" Tả Điệp đã không còn ôm tí hy vọng nào nữa: "Bao nhiêu Nguyên Anh ở đây làm sao có thể đánh được?"
"Nhị sư huynh của ngươi có mạnh được như vậy sao?"
"Rất mạnh!" Tiêu Y nghiêm túc gật đầu, vẫn tự tin mười phần vào Lữ Thiếu Khanh: "Có đôi khi ngay cả Đại sư huynh cũng phải chịu thiệt."
Tả Điệp lắc đầu, thái độ của Tiêu Y như thế khiến nàng ta cho rằng: "Ngươi đang sùng bái mù quáng."
Ôi, tiểu nha đầu có biết gì chứ?
Tương Tư Tiên cắn răng, lớn tiếng nói với Lữ Thiếu Khanh: "Mộc công tử, ngươi mau về đi, chúng ta yểm hộ cho ngươi."
Mặc dù nói thế, nhưng trong lòng Tương Tư Tiên cũng không có hy vọng là mấy.
Gần trăm vị Nguyên Anh nhìn chằm chằm vào bọn họ, làm sao có thể chạy thoát được?
Nhưng đến một bước này, nàng ta cũng chỉ làm theo ý gia gia.
Sẽ dùng sinh mệnh của mình để yểm hộ cho Lữ Thiếu Khanh thoát đi.
Lữ Thiếu Khanh không quay đầu lại, giống như không nghe được Tương Tư Tiên nói gì.
Đối mặt với gần trăm vị Nguyên Anh, hắn vãn cuồng vọng như thế: "Cái g?
"Chỉ có chừng ấy thôi sao?"
"Không có gì khác à?"
Lữ Thiếu Khanh đã xem thử đám quái vật và nhân loại này một lần, quái vật là quái vật tế ti, nhân loại là nanh vuốt được quái vật tế ti bồi dưỡng ra.
Quái vật Nguyên Anh hậu kỳ không có bao nhiêu, chỉ có chín con, còn chưa tới mười.
Còn lại phần lớn là trung kỳ và sơ kỳ.
Đồng thời, số lượng nhân tộc nhiều hơn quái vật, chiếm hai phần ba.
Gần trăm Nguyên Anh, nghe thì rất đáng sợ, nhưng với Lữ Thiếu Khanh, đây đều là hàng rởm.
"Chỉ là Nguyên Anh cũng dám phách lối trước mặt ta à?"
"Tới đây, xem ta làm thịt các ngươi."
Tương T¡ Tiên bên này lảo đảo một cái, suýt chút nữa cắm đầu xuống đất.
Là do ta nói chuyện quá nhỏ tiếng, Mộc công tử không nghe thấy sao?
Tả Điệp lại không nhịn được lầm bầm: "Thật cuồng vọng, hắn muốn chết sao?"
Gần trăm vị Nguyên Anh, còn dám dùng chỉ là...
Chỉ là kia thật sự là câu cửa miệng của hắn sao?
Giọng của Lữ Thiếu Khanh khiến quái vật và nhân tộc trước mặt giận tím mặt.
"Tiểu tử đáng chết, càn rỡI"
"Muốn chết!"
"Giết hắn, chém hắn thành muôn mảnh!"
"Phản đạo giả đều cuồng vọng như vậy sao?"
"Không phải đâu, ta cũng lần đầu tiên gặp phải phản đạo giả cuồng vọng như vậy!"
"Tế tư đại nhân, để chúng ta đi giết hắn."
Thân là nhân tộc của gian tế, đối mặt với Lữ Thiếu Khanh cuồng vọng, tiếng mắng chửi giận dữ nhao nhao vang lên, hận không thể lập tức xông lên giết Lữ Thiếu Khanh.
"Gừt
Bọn quái vật cũng không nhịn được.
Nhân loại cuồng vọng trước mặt bọn chúng, theo chúng thấy chỉ là một con giun dế đang kêu gào trước mặt mãnh hổ.
Có hai con quái vật nhịn không được, nổi giận gầm lên một tiếng, thân ảnh bạo động, như tia chớp màu đen đánh về phía Lữ Thiếu Khanh.
"Cuồng vọng!"
Lữ Thiếu Khanh hét lớn một tiếng: "Ta chưa thấy quái vật nào vô tri như các ngươi!"
Cổ tay xoay một cái, Mặc Quân kiếm vung ra, kiếm quang đột khởi.
Trong nháy mắt chiếm cứ tâm mắt mọi người.
"Phập!"
"Phập!"
Hai âm thanh khẽ vang lên, hai con quái vật dừng lại trước mặt Lữ Thiếu Khanh giống như thời gian dừng trôi, cơ thể bọn chúng ngưng kết trên bầu trời.
Nhưng rất nhanh, trên người hai con quái vật không hẹn mà cùng xuất hiện một sợi chỉ nhỏ, tiếp theo như bị người ta kéo bằng dây xích, sợi chỉ nhỏ mở rộng, VỠ ra.
Cuối cùng thân thể hai con quái vật hóa thành hai nửa, dòng máu màu đen bản ra, phun khắp nơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận